Chiều nay, đi xe máy giữa dòng người ùn ùn như mắc cửi, em cảm thấy trong lòng mình buồn bã đến lạ. Những ngày mưa, cả thành phố phủ lên người một màu trắng xám đầy ảm đạm. Em chợt nhớ đến bài hát của Đông Nhi, rồi lẩm nhẩm hát theo trên phố đông xa lạ:
Em, em chưa bao giờ được yêu, em chưa bao giờ được khóc, dù chỉ khóc một lần thôi.
Mơ cho em mơ một lần thôi, cho em đau một lần nhớ, dẫu nước mắt vẫn rơi hoài.
Trước đây, mẹ từng bảo em rằng mày chỉ được cái mê những thằng Hàn Quốc. Ừ, em nghĩ những bộ phim làm cho con người ta phát cuồng đó chính là vì những con người có ngoại hình toả sáng như ánh mặt trời. Em nhớ mình đã treo poster của những anh đẹp trai đầy một tủ gương, ngày đêm nhìn ngắm và mơ mộng. Em mơ đến những hình mẫu của chàng bạch mã hoàng tử trong cổ tích: Người ấy có nụ cười trắng sáng như Ps, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, thân hình cao chuẩn mười mười.
Nhưng càng lớn, em càng nhận ra bi kịch đau lòng rằng, mình vĩnh viễn không phải là một cô công chúa. Đơn giản chỉ là một cô gái nhỏ bé sống trong một đô thị rộng lớn mà thôi.
Em gặp cậu ấy, đó là mối tình gà bông thời ngốc xít của em. Cậu không hề có nụ cười như quảng cáo, có hàm răng mọc lộn xộn nhưng khi cười thì cực kì đáng yêu. Cậu ấy giúp đỡ em làm bài tập, những lần làm chung nhóm cũng khiến em và cậu ấy không thể không chạm mặt. Dường như một sự thầm thương trộm nhớ đã nảy nở trong em. Em hơi không thoải mái khi thấy cậu ấy ngồi lan can nói chuyện với bạn gái khác, hay đơn giản có một người nào đó chê bai cậu ấy. Một lần, trong lớp chơi trò nói thật để thể hiện tình cảm với nhau. Cuối cùng, người bước về bạn thân của em là cậu ấy. Sự thật vẫn mãi là sự thật, cậu ấy đã thích bạn thân của em, ngay từ những năm đầu bước chân vào cấp 2
Những ngày đó, em thực sự lâm vào khủng hoảng. Em cho rằng mình sẽ ổn, sẽ ổn thôi, và rồi rời xa ngôi trường ấy, bước chân vào cấp 3 không có bóng dáng cậu ấy.
Ngày học lớp cấp 2 sau khi những người bạn năm nào trở thành tân sinh viên, em gặp lại cậu ấy. Vẫn nụ cười đáng yêu với hàm răng khểnh duyên dáng ấy, nhưng chẳng hiểu sao em không còn bất cứ cảm giác nào rung động. Khi cậu ấy kể về công việc làm thêm của mình, em cũng chẳng thấy thú vị như những năm tháng trước. Em chợt nhận ra đó chỉ là những rung động bình thường, từ một trái tim mới lớn và chưa thực sự trưởng thành. Sau này khi nhớ lại, em vẫn trân trọng tình bạn giữa chúng em như một kỉ niệm không thể xoá nhoà.
Anh à.
Đôi khi em cảm thấy lạc lõng khi trở về nhà mình sau ngày làm thêm vất vả. Có rất nhiều những người con trai em đã được gặp, được tiếp xúc, được làm chung, nhưng chẳng hiểu sao vẫn không mang lại cho em cảm giác yêu đương quyến luyến. Cảm giác đó còn mãnh liệt hơn cả cảm giác tim đập chân run khi thấy nụ cười của cậu bạn cấp 2, còn hạnh phúc hơn khi trong đầu chúng ta như vang vọng một tiếng nói : “Đó chính là người ấy, người mang theo nửa trái tim của đời mình!”
Anh có thể không cao, không đẹp trai như trong chuẩn mực thời thơ ấu của em, nhưng ưu thế của anh là làm cho người ta nói chuyện một lần không thể quên được.
Anh có thể không giàu, không có xe đời mới, nhưng lại có thể dùng chiếc xe bình thường của mình chở em đi chơi khắp phố. Và khi trở về nhà, anh đứng thật lâu nơi đầu ngõ, nhìn theo bóng lưng em cho đến khi đã vào tận trong nhà thì thôi.
Anh có thể có rất nhiều tật xấu, nhưng luôn biết sửa sai khi đã phạm sai lầm. Anh chăm chỉ và cầu tiến, không ngại giúp đỡ người khác, nhưng chính sức khoẻ mình lại chăm sóc một cách qua loa đại khái nhất.
Anh nấu ăn dở tệ, dở đến nổi em cố nén đau thương nhìn anh thực tập trong bếp. Nhưng đến khi em bị bệnh, anh đích thân nấu cháo cho em ăn, dù phải lần mò cả buổi lên mạng để tìm kiếm công thức.
Anh có thể rất thiếu lãng mạn khi không bao giờ tặng hoa cho em những ngày quan trọng. Anh chỉ tặng em cuốn sách đắc nhân tâm, mà theo anh nói đó là sách gối đầu giường mà anh luôn trân trọng, gìn giữ. Anh tăng lại bản gốc cho em với hy vọng khi buồn em cứ đọc nó, và nhớ đến khuôn mặt anh thì vui lại ngay.
Bố em có thể sẽ chê anh, vì anh chưa làm được việc gì có thể khiến bố tin tưởng. Nhưng anh vẫn mặt dày đến nhà, không ngại dư luận, và chỉ về khi kết thúc câu nói “ Bác à, con sẽ làm hết sức để cô ấy được hạnh phúc”.
Em có cá tính riêng của em, một cá tính hoàn toàn trái ngược với đức tính kĩ càng cẩn thận của anh. Nhưng anh luôn tươi cười, cho rằng chúng ta là cặp bổ sung cho nhau hoàn hảo, cho nên anh càng ngày càng có cái tính cẩu thả lây lan từ em ^^.
Anh khiến cho em đi hết từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác. Em là một nhà văn, đôi khi một tình yêu bình bình lại khiến em buồn chán, nhưng chuyện tình của chúng mình cũng thật lắm trắc trở. Em biết, trắc trở không phải là sự kết thúc của tình yêu, mà đó chính là thứ chúng ta giải quyết từ từ để tiến tới những điều đồng cảm trong cuộc sống của nhau hơn. Em trân trọng điều đó, và em cũng cám ơn anh vì điều đó. Anh luôn là người làm hoà trước khi cãi nhau với em, và cũng là người pha trò nhanh nhất để nụ cười em tươi sáng trở lại. Anh biết không, anh càng làm vậy, càng khiến em có mặc cảm tội lỗi, vì sai phạm bắt nguồn từ em mà?
Cuộc đời này đối với em chỉ là hữu hạn, cho nên em luôn tìm cách để sống sao cho thật vô hạn. Bên anh, những ngày mệt mỏi của em bỗng nhiên hoá thành hư không, cảm giác trái tim như sống dậy và tràn trề sinh lực hơn bao giờ hết.
Mẹ em nói, cảm giác ấy không phải là Thích, không phải là Có Cảm Tình, mà chỉ đơn giản làYêu, chỉ là Yêu mà thôi.
Anh tuy không phải là mối tình đầu của em, nhưng anh là một nửa trái tim em, một nửa linh hồn em, là người mà em muốn ở cạnh bên cho đến khi không còn trên thế giới này nữa.
Em nhớ đến một câu trích dẫn trong truyện Giày đỏ:
Giày đỏ của tôi ơi
Em ở đâu, trong thành phố 2 triệu con người….
Trong những cơn mưa rào đến bất chợt, em gọi tên anh.
Trong những ngày đi làm mệt mỏi vì kẹt xe, vì công việc, em gọi tên anh.
Trong những ngày chưa gặp anh, em nhớ về anh, em tưởng tượng một ngày nào đó, sẽ yêu người đàn ông này bằng tất cả trái tim của mình.
Một nửa linh hồn của em, anh ở đâu?