Ngày nhỏ, anh từng rất thích nghe bài Forever của Stratovarious. Anh mở radio và lắng nghe nó một cách say sưa, tựa hồ không dứt ra nổi. Trong lớp, anh học tiếng anh không hề khá, nhưng chỉ riêng bài này anh lần mò lời dịch về học thuộc lòng. Một ngày, cô lớp phó dễ thương nhìn anh đang ghi ghi chép chép gì đó, bèn tủm tỉm cười hỏi:
– Cậu có biết ý nghĩa của bài hát là gì không? Cậu đã từng thử dịch lại?
Anh lắc đầu, cô ấy nói đúng chỗ anh đang ngứa ngáy nhất. Sự thật là anh thích nghe chúng đấy, nhưng chưa bao giờ có ý định sẽ hiểu ý nghĩa bài hát như thế nào.
Cô ấy nở nụ cười thật tươi, ngồi bên cạnh anh, rồi khẽ khàng nói:
– Tôi ngồi một mình trong bóng tối
Mùa đông của tôi đến quá nhanh
Kí ức trở về thời thơ ấu
đến bây giờ vẫn vọng về trong tôi.
– Cậu dịch hay quá. – Anh há miệng trầm trồ, cô ấy không hổ danh là học sinh giỏi nhất thời cấp 2 trường anh.
Đó là lần đầu tiên, anh chú ý đến Phương. Chuyện này quả thật quá sức kì lạ, chỉ cần cô ấy dịch một đoạn cũng khiến tim anh rung động không yên. Trước đây, anh chỉ thích thu mình trong ốc đảo của mình, không ngờ lần này anh có thể biết mở lòng đón nhận một ai đó. Sau giờ học, anh vẫn đảo mắt nhìn xem cái dáng gầy nhỏ của cô bạn. Phương đi đâu, làm gì, cũng nằm trong danh sách mối bận tâm của anh. Một lần nọ, Phương lên bảng vì được cô gọi lên kiểm tra miệng, anh ở bên dưới,mắt hướng lên lắng nghe. Không ngờ, cô giáo thốt lên một câu, phá tan không khí yên ắng của cả lớp:
– Anh đầu bàn ba sao cứ nhìn bạn Phương chăm chú thế nhỉ, đừng nói là đang “tia” bạn này nhé !
Cả lớp cười ồ, thực ra cô chỉ nói đùa như thế để tiết học thêm vui thôi, nhưng ngay lúc đó mặt anh đỏ gay đỏ gắt. Ngay cả Phương ngày thường bình tĩnh là thế mà cũng thẹn thùng không nói thêm được gì. Sau buổi đó, anh tránh tiếp xúc với Phương, không tự do nhìn ngắm cô bạn như trước nữa.
Có lẽ Phương cũng nhận ra điều bất thường nơi anh, cho nên cũng không thoải mái đến gần hội bạn có anh trong đó nữa. Chuyện này diễn ra suốt nửa học kì, cho đến khi anh thực sự buồn bực với sự yên lặng của mình. Chỉ mới hôm qua thôi, một anh chàng lớp bên gửi đến lớp anh một con gấu bông to sụ, với mẩu giấy nhỏ “Chúc Phương ngày 8-3 ngày càng xinh tươi, học giỏi – Kí tên: Người hâm mộ lớp phó học tập nhỏ”. Trong khoảnh khắc ấy, anh tức giận đến mức muốn vò nát tờ giấy, trách bản thân im lặng quá lâu để bây giờ có thêm 1 đối thủ mới.
Lần đầu tiên, anh quyết định tâm sự với những đứa bạn trai thân trong lớp về vấn đề của mình. Khi anh nói ra, 10/10 đứa đều cảm thấy bất ngờ, tựa hồ không thể tin nổi. Anh cũng hơi ngạc nhiên khi mình chon giấu tình cảm với Phương quá lâu, ngay cả những đứa thân nhất cũng không mảy may đoán biết. Chúng nó xán lại thành hội, bèn nói lời động viên:
– Mày là đứa đẹp trai nhất trong lớp, lo gì mà không thể làm Phương thích mày. Cứ bình tĩnh- tự tin- chiến thắng đi. Bọn tao sẽ luôn ủng hộ mày.
– Phương tuy có nhiều vệ tinh, nhưng bạn ấy kén lắm. Không sao đâu ! Mọi chuyện sẽ ổn, nhưng mày phải thật cố gắng đấy !
Anh phát đau đầu với những lời khuyên từ nhiều phía. Ngày 8-3 năm đó, Phương nhận món quà từ bạn trai đó, nhưng chỉ phát biểu 1 câu từ chối bất hủ “ Chúng mình chỉ là bạn”. Gã đó đi về nhà trong ê chề, nghe đâu gần 3 tháng sau mới có thể hồi phục bình thường.
Ngày hôm đó, anh hẹn Phương ra nói chuyện, thu hết can đảm để nói tròn câu, rõ ý:
– Mình cũng có quà tặng cho Phương.
Phương vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt to của cô ấy nhìn anh không chớp. Ngay lập tức, anh lấy từ phía sau bồn cây một chiếc đàn ghi –ta của thằng bạn. Món quà nhân ngày lễ đó, là bài hát đã tạo nên tình cảm với Phương trong anh.
– Forever của Stratovarious ! – Phương sung sướng thốt lên – Cậu biết đàn cả bài này nữa sao?
***
Oh how happy I was then
There was no sorrow
There was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes
There was no sorrow
There was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes
– Vậy là chúng mày đã chính thức quen nhau rồi?
Bị thằng bạn thân khều vai, anh cũng tủm tỉm gật đầu xác nhận. Nếu như anh thích Phương vì bạn ấy đã dịch cho anh chỉ một phần lời bài hát, thì Phương có cảm tình với anh là từ khi nghe đàn bản ghi-ta này.
Phương từng nói: “Mình rất thích một cuộc sống như lời bài hát. Không có đau khổ, không có nỗi buồn. Chúng ta chỉ ngày ngày đi dạo quanh cánh đồng. Và đôi mắt chúng ta sáng rực ánh mặt trời”.
Sau những buổi học, Phương cùng anh đạp xe chạy lòng vòng quanh bờ biển, ngắm mặt trời lặn trong yên bình. Phương thích vẽ những dòng chữ ngoằn nghèo trên bờ cát bằng một cành cây ven đường. Phương năng động và vui tươi hơn vẻ ngoài trầm tư của cô bạn. Anh bị Phương tạt nước biển mấy lần, đến khi về nhà người đã ướt như chuột lột. Những ngày sau đó, tạt nước dường như là trò chơi ưa thích của hai đứa. Anh nhất quyết không chịu thua, lần này người Phương cũng ướt hết, có khi cả hai đều bị cảm lạnh, nhìn nhau cười hì hì.
– Uớc gì chúng ta cứ mãi như thế này, vô lo vô nghĩ ngắm biển thế này nhỉ?. – Phương nói, ánh mắt tràn ngập niềm khát khao, mong mỏi.
– Mình sẽ ở mãi bên cậu. – Anh nhìn theo nụ cười của bạn ấy, lời nói mang theo khí thế kiên định, rõ ràng.
Lên cấp 3, việc học mỗi lúc lại cuốn hết thời gian rảnh của hai người. Tuy vậy, anh với Phương vẫn luôn cùng nhau đi dạo biển đều đặn mỗi sáng thứ năm. Ngày đó, anh nhận ra đam mê của mình là theo nghiệp báo chí, nhiếp ảnh. Anh trở nên năng động hơn lúc nào hết khi liên tục xin làm cộng tác viên các tờ tạp chí trong nước. Rồi trong số 5 nơi nộp hồ sơ, cũng có một nơi đến gọi điện. Anh sung sướng nhẩy cẫng lên báo tin này liền cho Phương. Cuối cùng anh cũng đã được một tạp chí để mắt đến, những bức ảnh anh chụp vượt quá sự mong đợi của cá nhân.
Rồi, anh nhận được tin mình được cấp học bổng sang Phần Lan du học. Rồi, anh nhận ra mình mất nhiều năm đế học hỏi bên xứ người.
Rồi, anh biết đã đến lúc mình phải đặt ước vọng lên hàng đầu.
Rồi, anh nhắm mắt lại, bấm số gọi điện cho Phương.
“Thứ 5, anh qua chở em, được chứ?”
Phương gật đầu. Quãng đường ra biển lần đó tưởng chừng như dài vô tận. Mắt anh cay cay, Phương cũng chẳng nói thêm một lời nào. Im lặng, chỉ còn lại sự im lặng thống trị giữa hai người.
Cuối cùng, khi đứng ngoài bãi cát, anh nhìn thẳng vào mắt Phương, rồi nói:
“Anh sắp phải đi nước ngoài. Có thể là hơn 5 năm”.
“Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải thông báo sớm với em hơn. Hai tuần nữa, chuyến bay cất cánh rồi”.
“….”
“Chúc anh…thành công.” – Phương nghẹn ngào – “Không ngờ, lần đi biển tiếp theo sẽ còn rất xa nữa.”
“Anh xin lỗi”
“Không cần xin lỗi. “ – Phương ngắt lời – “Trước kia em không nghĩ, một ngày chúng ta có thể xa nhau như thế, em không nghĩ anh muốn đi nước ngoài, em không nghĩ anh có thể nuôi ước vọng làm một phóng viên chuyên nghiệp”
Đó là lần đầu tiên, anh thấy Phương khóc. Anh nghe trong gió mùi muối biển mặn chát. Gió có mùi mặn nồng, làm cho mắt và mũi anh cay xè. Buổi chiều tà thứ năm hôm ấy, anh thấy đôi mắt đỏ hoe cùng với vẻ mặt buồn bã của Phương. Lần cuối cùng níu kéo Phương, anh nắm lấy tay cô ấy, chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô.
– Em có thể, đợi anh mãi mãi không?
Câu nói đó, trích trong bài hát Forever mà anh và Phương đều rất thích. “Would you wait for me, forever?”
***
I’m still there everywhere
I’m the dust in the wind
I’m the star in the Northern sky
I’m the dust in the wind
I’m the star in the Northern sky
Tôi vẫn ở đây, khắp mọi nơi.
Tôi là hạt bụi trong gió
Tôi là ngôi sao trên bầu trời Phương bắc….
Anh chỉnh trang y phục, nhìn vào gương và tập diễn một nụ cười tươi. Dường như anh càng ngày càng khó cười, chỉ mới hơn hai mươi nhưng khuôn mặt luôn lạnh lùng, làm người khác có cảm giác khó gần gũi. Anh cố gắng nhỏe miệng diễn nốt vai trò của mình cho thật đạt. Trong bụng cố trấn an “ Hãy diễn cho thật tốt. Mình đi ăn tiệc đám cưới, không được buồn”.
Anh bước vào cánh cửa nhà hàng, chợt nhận ra một hình dung quen thuộc mà trước nay mình luôn muốn quên đi. Phương tươi tắn trong bộ váy cưới đơn giản, nhưng không kém phần sang trọng. Người đứng bên cạnh là chú rể, đang thận trọng chỉnh lại bộ ves màu đen đắt tiền. Anh cười với họ, hãy tỏ ra vui vẻ để Phương không ngại ngùng trong lễ cưới của chính mình. Anh nhớ lại thời ngày xưa, mình và Phương còn trẻ con đến mức tưởng tượng sẽ đặt tên con của chúng ta như thế nào. Phương nhìn anh chăm chú, hàng lông mi dài khẽ động:
– Cậu, về rồi ư?
– Mới tuần trước thôi. – Anh mỉm cười như đã tập lại nhiều lần trước gương – Nghe lũ bạn cấp 2 báo tin cậu đám cưới, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Anh mỉm cười lịch sự chào chú rể. Cuộc gặp mặt của bạn anh ngắn ngủi đến mức, không thể tin trước đây cả hai đã có khoảng thời gian dài kể chuyện trên trời dưới đất. Phương im lặng cúi đầu, cố lảng tránh ánh nhìn tươi như hoa của anh.
Cuối cùng, Phương cũng không chờ được đến ngày anh trở về.
Công việc của anh đang làm hiện tại, là một công việc chứa đựng rất nhiều rủi ro. Phóng viên hiện trường cho những tờ báo phóng sự hàng đầu. Trở về từ nước ngoài, anh được đào tạo bài bản để có thể đi khắp nơi trên thế giới thu thập tin tức. Nơi anh đặt chân đến nhiều nhất chính là lục địa đen Châu Phi. Nơi đó chiến tranh chính trị, xung đột sắc tộc đã trở thành một nét văn hóa. Đôi khi trên đường đi, nhiều lúc anh từng bị chết hụt rất nhiều lần. Họ từng đập nát mấy ảnh của anh, làm hư laptop, cướp giật, đánh nhau…. Cái chết hiện hữu trên từng cây số….Hiện thực của sự đói nghèo, sự u tối của một lục địa….
Anh có rất nhiều cô gái theo đuổi, là sự thật. Nhưng dường như công việc đã chiếm quá nhiều thời gian, cho nên anh cũng không nghĩ ngợi gì đến tình cảm riêng tư nữa. Từ sau khi chia tay với PHương, anh trở nên vô hồn và ích kỉ. Anh lựa chọn cho mình niềm đam mê nguy hiểm, dễ dàng đạp đổ mọi mối tơ tình từ những người khác phái.
Câu “hù dọa” những người phụ nữ theo anh, chỉ độc một lời thế này:
Nếu yêu tôi, em sẽ không bao giờ có thể thấy mặt tôi thường xuyên đâu. Tôi là một phóng viên hiện trường, đi làm ở những nơi đen tối và nguy hiểm nhất. Em có chấp nhận cùng trải qua một tình yêu không có kết quả không? Em có thể, chờ tôi mãi mãi không?
Anh nhấn mạnh câu nói ấy một lần nữa “ Em có thể, chờ tôi mãi mãi không?”
Đa phần họ đều lưỡng lự, không dứt khoát. Anh cũng không thấy làm lạ, vì ngay cả Phương cũng không thể trả lời được. Một lời từ chối, cũng như câu hỏi gây day dứt nhất đối với anh.
Thế nhưng, đêm hôm ấy, vẫn có một ngoại lệ…
– Em sẽ chờ anh, mãi mãi !
Người thốt ra một câu khẳng định chắc nịch đó, chính là em !
***
I’ll never stay anywhere
I’m the wind in the trees
Would you wait for me, forever.
I’m the wind in the trees
Would you wait for me, forever.
Em bước chân vào cuộc sống của tôi. Không ồn ào, không vội vã.
Em không cao lắm, nhưng chẳng bao giờ mang giày cao gót. Với em mà nói, chỉ cần 1 chiếc giày thể thao, cùng một chiếc mũ đính kim tán, là đã đủ thể hiện cá tính rồi.
Em từng thổ lộ, mình thích anh ngay từ khi thấy anh cầm máy chụp hình. Cái dáng cao gầy chăm chú đó, khiến em như bị ám ảnh suốt cả ngày. Chẳng có lí do nào kì cục hơn lí do thích anh của em. Chỉ đơn giản là thế, vậy mà em thề sẽ chờ đợi anh mãi mãi.
Anh không thể dành tình cảm nhiều cho em như đối với Phương, điều đó là thật. Nhưng anh yêu cái tính cách thẳng thắn và chăm chỉ của em. Nó làm anh gợi nhớ đến tình yêu đầu đời ngày trước, khi Phương cũng từng làm lớp phó học tập.
Em cũng nói, mình nói “Em sẽ đợi anh, mãi mãi” cũng bao hàm một ý nghĩa khác. Chờ đợi anh mở long và đón nhận em, chờ anh có thể quay trở về và nghĩ đến em, đó chính là hạnh phúc không thể nào sánh được. Với anh thì khác, anh không có cam đảm về mang em đi trên con đường nguy hiểm của anh. Quan trọng là, anh sợ sẽ để em đi theo vết xe đổ của Phương. Em là người tốt, em không đáng để chờ đợi một tình yêu vô vọng nơi anh. Anh khác em, việc anh làm có thể tiêu tốn cả tháng, cả năm. Với những người yêu nhau lâu năm, liệu em có chấp nhận yêu xa, liệu em có thể chờ đến lúc anh trở về?
Anh lại đi. Giữ vẻ mặt bình tĩnh, em ra phi trường tiễn anh đến cổng.
Câu sau cuối em nói trước khi anh rời đi, lại là câu khẳng định như lần đầu gặp mặt:
“ Em sẽ chờ anh, mãi mãi”
***
– Anh sẽ không bao giờ ở yên một chỗ
Anh như một ngọn gió lướt qua thật nhanh
“Em có thể chờ anh mãi mãi, được không? “
Anh lẩm nhẩm bài hát tuổi thơ trong vô thức. Cho đến giờ, anh vẫn nghe đi rất nhiều lần mỗi đêm khi có chuyến công tác ra nước ngoài. Trăng ở Ethiopia quá đẹp, giữa cánh đồng phủ một màu vàng ấm áp từ ánh trăng, cảnh vật đó khiến anh thổn thức. Không ai có thể nghĩ bức tranh yên bình này lại bị che phủ bởi những cuộc tranh giành đất đai từ những người dân do mâu thuẫn sắc tộc hàng chục năm trở lại đây. Chiến tranh, đói khát, máu, nước mắt. Anh đã ghi lại và cũng là người trải nghiệm. Anh nhớ đến câu nói của em, rồi nhớ đến lần cuối cùng anh gặp Phương trên bãi biển. Phương đã để lại cho anh một quá khứ đầy kỉ niệm xen lẫn tiếc nuối, nhưng anh biết mình phải sống thực với bản thân. Anh rất nhớ em, một cảm giác không tên đột nhiên trỗi dậy trong lòng.
Anh trở về nhà. Đây đã là lần đi tác nghiệp thứ 3 kể từ khi em chấp nhận chờ đợi anh. 4 năm 3 tháng, kể từ ngày ta quen nhau, em chỉ có thể nắm lấy tay anh, đi chơi chỉ được 2 tuần. Anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em, anh dẫn em đi dạo biển, nhưng không hề giống với Phương dạo trước.
Và rồi, đến hẹn lại lên, anh tiếp tục đi.
Anh được tin báo sẽ rất khó khăn để xuất cảnh. Libia đang có cuộc bạo động lớn, hàng trăm dân thường bị rơi vào vòng xoáy của chiến tranh. Anh đã gặp rất nhiều xác chết trên đường đi tác nghiệp. Chùm ảnh những người dân thường bị sát hại dã man, mẹ mất con, chết đói hay nằm lăn ra chờ chết. Anh đi qua những ngả đường ấy, chân như muốn quỵ ngã đến nơi.
Ngày 24 tại Libia, điện thoại không thể liên lạc được. Anh muốn điện thoại cho em, muốn nghe giọng em, nhưng ông trời dường như không đáp lại.
Ngày 25, ngôi làng anh sống bị phong tỏa. Hàng chục người da den chạy tán loạn. Bạo động nổ ra, rất khó để có thể ra khỏi vùng hỗn loạn này, dù có thẻ hành nghề phóng viên đi chăng nữa.
Ngày 26, anh lên cơn co giật. Trong nhật kí có viết, nửa đêm anh bị muỗi cắn, lên cơn sốt rét. Anh lấy những viên thuốc trong ba lô ra uống, nhưng tình hình mấy ngày sau cũng chẳng khá hơn.
Ngày 30, không ngờ là đêm cuối cùng trong đời anh. Hôm đó một đám phiến quân tấn công ngôi làng, chúng nã súng khắp nơi vào những người dân. Bà cụ đang sắc thuốc cho anh bị bắn vào đầu, ngã xuống ngay lập tức. Anh bị một phát đạn ngang ngực, một phát nữa bắn hụt qua chiếc gối.
Trong cơn mơ màng, anh nhớ về em.
Chẳng hiểu sao, anh không hề cảm thấy đau do vết đạn mang lại. Sinh nghề tử nghiệp, anh ý thức rõ điều này, dù sao anh cũng đã gửi những cuốn phim quý giá cho một người dân. Ông ta đang trên đường đến thủ đô để đưa lại cho lãnh sự quán.
Trong khoảnh khắc mơ hồ nào đó, anh thấy em cười với anh, nụ cười vương trên khóe mắt, không lẫn vào đâu được.
Anh chìm dần vào ảo giác, nhưng tay vẫn có lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ gì đó. Miệng mấp máy một câu nói, dường như đã ăn sâu vào tiềm thức anh:
Em có thể đợi anh mãi mãi, được không?
Em có thể đợi anh mãi mãi, được không?
Em có thể đợi anh mãi mãi, được không?
M ãi m ãi……
****
Nghe anh kể, tôi mới biết bài Forever lại có nhiều ý nghĩa như vậy.
Câu đầu, dùng “Would you wait for me, forever?” như là một câu giả định, liệu em có thể đợi tôi mãi mãi không?”
Nhưng đến câu sau, “Will you wait for me, forever?” như là một câu hỏi khẳng định nói với người yêu dấu, vì thế mà tầng ý nghĩa của hai câu đó khác nhau.
Tôi biết, Phương là tình yêu đầu đời của anh. Anh không giấu tôi mọi thứ, nhưng tôi luôn cảm nhận anh là một người nghiêm túc và thành thật trong chuyện tình cảm.
Khi họ đưa xác anh từ Libia về, tôi như chết nửa thân người. Anh đã bảo tôi có thể đợi được anh không? Mà chính anh lại là người phản bội lời thề. Anh đã bỏ tôi mà đi sớm như thế, không một lời từ biệt, thậm chí tôi và anh còn chưa có một nụ hôn nào hết.
Anh đã trở thành người hùng trong lòng mọi người sau khi ra đi. Tôi cẩn thận xem lại những bộ ảnh của anh. Đẹp, lãng mạn có, thực tế, phũ phàng, có. Tôi say sưa nhìn lại chúng hàng mấy đêm liền, cho đến khi có người gọi cửa nhà tôi. Sau 30 phút người đó rời đi. Tôi ngồi xuống ghế, nước mắt rơi lã chã thành dòng.
“ Có lẽ đây là món quà anh ấy gửi cho cô. Hôm anh ấy hấp hối, dường như đang cố gắng đưa tay vào trong túi lấy ra một vật. Trên cái nhẫn này có khắc tên cô.”
Tôi cố nuốt nước mắt, vội vàng đeo chiếc nhẫn vào tay, giơ ra trước ánh nắng mặt trời. Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng gió biển, mang theo mùi muối mặn chát thoang thoảng đâu đây. Anh luôn hiện hữu trong từng hơi thở của tôi, phải không?
Will you wait for me, forever?
Tôi biết, sau tất cả, tôi cũng chờ được anh trở về.