Quang gặp Hạnh trong một đêm đông lạnh. Chiếc xe máy đắt tiền mà Hạnh đi thủng săm buộc cô phải dắt bộ. Và chính Quang – người đi cùng đoạn đường đã giúp Hạnh đưa chiếc xe đó đến cửa hàng của bố mình để sửa. Nhìn bộ dạng của Hạnh lúc đó hẳn chẳng ai có một cảm giác dễ chịu: tóc nhuộm đủ thứ màu gớm ghiếc và gương mặt phủ lên một lớp phấn dày bự. Ngồi cùng Hạnh đợi chiếc xe được sửa xong, liếc nhìn đồng hồ Quang thấy đã quá 11h đêm, bèn nhắc: “Sao em không điện thoại về cho bố mẹ em con gái mà về muộn thế này chắc bố mẹ em lo lắm”.
Dù trời tối, nhưng Quang vẫn nhận ra đôi mắt Hạnh ầng ậc nước, Hạnh nói bằng cái giọng bất cần nhưng vẫn không giấu nổi sự nghẹn ngào: “Làm gì có ai lo chứ, họ bận đủ thứ chẳng có sức mà lo đâu, em quen rồi”. Và đêm đó, Quang tình nguyện đưa Hạnh về với nỗi trăn trở về một người con gái có gì đó như đang phải trải qua sự cô đơn nhiều lắm.
Sau lần gặp đó, họ trao đổi cho nhau số điện thoại. Và mỗi lần trò chuyện cùng Hạnh, Quang hiểu được tâm hồn người con gái mà người ngoài nhìn vào thường nói: “Sướng không biết đường sướng”. Bố mẹ Hạnh lao vào làm ăn và chẳng để tâm tới con mình. Hạnh lớn lên trong thiếu hụt sự quan tâm của bố mẹ và sự dư thừa của cải mà cũng chính bố mẹ cô tạo ra. Chính vì thế mà Hạnh nổi loạn, phá phách và ngang tàn. Nhưng thực ra trong con người tưởng chừng “hư hỏng” đó là một trái tim đa cảm và khát khao yêu thương hơn ai hết.
Chính những dòng tin nhắn, những sự sẻ chia từ chàng trai nhà nghèo tên Quang ấy đã dần giúp Hạnh thay đổi bản thân mình. Cô muốn sống một cuộc sống tốt hơn. Quang cứ lặng lẽ, âm thầm bên Hạnh để Hạnh nhận ra mình không hề cô độc. Và khi Hạnh bắt đầu thay đổi lối sống của mình, từ ngoại hình, lời ăn tiếng nói đến tính cách cũng chính là lúc họ nhận ra, trái tim họ đập cùng một nhịp.
Họ bắt đầu yêu bằng cuộc hèn hò đầu tiên bên một quán nước nhỏ. Quang không tin vào mắt mình khi thấy Hạnh. Mái tóc với đủ thứ màu, xoăn tít được thay bằng mái tóc đen, dài ngang vai và duỗi thẳng điệu đà. Khuôn mặt mộc của cô chỉ được tô điểm bằng một màu son hồng nhạt nhưng lại làm cô đẹp hơn bao giờ hết. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng trông thật hiền. Họ đến với nhau và cuộc tình của họ không ít những lời bàn ra, tán vào.
Người thì cho rằng Quang là kẻ hám tiền, quyết tâm yêu và lấy Hạnh chỉ để được làm rể một gia đình giàu có. Kẻ lại bảo sao Quang con nhà hiền lành tử tế lại đi yêu một con bé từng biết “đủ mùi đời”, ăn nói xấc xược… Khi nghe những lời phán xét cay nghiệt ấy, Hạnh đã gục đầu vào vai Quang mà khóc nức lên: “Anh ơi, em xin thề, em từng nổi loạn, nhưng lí do của hành động đó là vì em muốn bố mẹ em quan tâm đến em, chứ tuyệt nhiên em vẫn giữ mình trong trắng. Xin anh hãy tin em!”. Quang không nói gì, anh nhẹ nhàng đặt lên mắt Hạnh một nụ hôn đầy sự trân trọng.
Không chỉ có vậy, tình yêu của Quang và Hạnh gặp phải sự phản đối quyết liệt từ phía hai gia đình. Khi biết con trai mình đem lòng yêu Hạnh, bố mẹ Quang e dè sợ miệng đời chua ngoa lại nghĩ nhà mình hám của, mặt khác, Hạnh là một cô gái xuất thân giàu có, liệu có phù hợp làm dâu con nhà nghèo như mình không?! Lần đó, chính Hạnh đã tìm đến tận nơi thuyết phục bố mẹ Quang: “Con biết, con còn nhiều thiếu xót lắm, để làm dâu, làm vợ con còn phải học hỏi và cố gắng rất nhiều vì con vốn không phải làm gì. Nhưng con xin hai bác cho con cơ hội, vì con và anh Quang yêu nhau thật lòng. Chính anh Quang đã làm thay đổi cuộc đời con, nếu không có anh ấy chắc con đã để cuộc đời mình trôi xuôi rồi. Xin hai bác hãy cho con cơ hội!”.
Hạnh nói và làm, cô thường xuyên đến nhà Quang, xin bác gái dạy cho cách nấu nướng, rồi dọn dẹp nhà cửa… Thấy hai đứa yêu nhau nhiều quá, bố mẹ Quang ban đầu ái ngại nhưng dần già rồi cũng chấp thuận.
Bố mẹ Hạnh tất nhiên có cái lí do to đùng để phản đối, mẹ Hạnh rít lên: “Con ơi là con, yêu ai không yêu lại đi yêu cái thằng khố rách áo ôm như thế thì nhờ cậy gì, mà chắc gì nó đã yêu mày thật lòng hay nó chỉ nhăm nhe cái gia tài nhà mình hả con. Mày cứ bỏ nó đi, rồi mẹ giới thiệu cho một thằng con nhà giàu có mà nương tựa, cả đời tha hồ mà hưởng thụ. Còn mày mà cứ quyết tâm lấy nó thì đừng tơ tưởng đến một đồng một hào nào, cũng chẳng có của hồi môn hồi miếc gì hết”.
Hạnh nhìn sâu vào mắt mẹ: “Bố mẹ có bao giờ biết tình yêu có sức mạnh như thế nào không? Có lẽ bố mẹ không biết, chính anh Quang đã giúp con thoát khỏi sự bế tắc của mình, và chỉ bên người đàn ông đó con mới hạnh phúc thôi. Những của cải và tiền bạc xin bố mẹ cứ giữ cho riêng mình, vì con đã có một thứ của cải lớn nhất đời rồi, đó là tình yêu”.
Hạnh và Quang cưới nhau trong một lễ cưới giản dị và ấm cúng. Ai trong đám cưới đó cũng rưng rưng xúc động khi cô dâu nói về cái mà cô nhận được từ người đàn ông của cuộc đời cô. Và tất cả những ai đã từng nghĩ về một nguyên cớ nào khác đều nhận ra rằng chỉ có tình yêu mới là điều đáng quý nhất.