Kênh Chia sẻ Tổng Hợp, Học Ngữ Văn, Soạn Văn,Viết văn... Kiến Thức Internet...( HocNguVan.Com )

Dư Hoa của tôi

Dư Hoa mang một vẻ đẹp mỏng manh sương khói, mà bạn bè tôi hay đùa là Lâm Đại Ngọc thời hiện đại.

Tôi không nhớ làm cách nào mình có thể chinh phục được em trong hàng tá chàng trai xếp hàng nối đuôi nhau kéo dài. Dư Hoa có đôi mắt trong như nước, mà khi nhìn vào nó, bạn chỉ mất có vài giây để nhận ra mình không thể quên được cô gái ấy.
Đó là vào một ngày tiết trời nắng gắt, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Em mặc một chiếc bohemieng dài chấm gót, bực bội bước ra từ một trung tâm lớn treo bảng “Cuộc thi tuyển diễn viên”. Lúc tôi vừa bước khỏi công ty ra, đã thấy một chiếc giày cao gót màu đỏ lù lù trước mặt. Dư Hoa cởi giày cao gót để mang vào chân chiếc dép lê đơn giản, ngay giữa đường phố người người tấp nập. Tôi cảm thấy vô cùng buồn cười, vội vàng nhặt chiếc giày cao gót đưa trả cho em. Dư Hoa đưa mắt nhìn tôi, trong một khoảnh khắc bỗng chần chừ nghĩ ngợi. Rồi em vồn vã nhờ tôi đưa em về, một người lạ như thế mà em chẳng có bất kì chút cảnh giác nào. Tôi cảm thấy Dư Hoa đang rất buồn, nước mắt khẽ tuôn rơi, em khóc khi đi qua một ngõ hẻm, để lại mình tôi không biết làm gì ngoài đứng im như phỗng.
Về sau, tôi mới biết hôm đó là ngày em đi thử vai diễn. Ông đạo diễn lắc đầu, nói em chỉ được ngoại hình, còn diễn xuất chỉ ở mức tàm tạm. Em quả nhiên rất tức giận từ sau lần đó, nhưng rồi theo năm tháng nỗi buồn cũng nguôi ngoai dần. Dư Hoa bây giờ chỉ muốn ở nhà chờ tôi về. Nguyên nhân như em đã chia sẻ với tôi trong một bữa ăn muộn. “Em bị bệnh tim, bác sĩ bảo dừng nên làm việc quá sức. Chắc từ giờ đến sau này em sẽ không mơ làm diễn viên nữa. Chỉ ở nhà nhìn anh thôi, được không?”
Em nói, hai mắt ánh lên tia nhìn tinh nghịch. Tôi hiểu người buồn nhất chính là em, cho nên không nói gì nữa, chỉ lặng lặng cúi mặt vào bát cơm.
Tôi yêu Dư Hoa. Tôi yêu người con gái đó có lẽ từ khoảnh khắc nhìn thấy em bật khóc. Thật kì lạ đúng không, cảm giác muốn được che chở cho em tự nhiên tràn ngập trong tâm trí tôi mọi lúc. Cuộc sống thành phố vốn dĩ chẳng bao giờ dễ dàng với một chàng trai tỉnh lẻ như tôi. Làm việc trong một công ty phần mềm, nhưng ước mơ của tôi luôn muốn học một khóa mỹ thuật ngắn hạn ở nước ngoài.Dư Hoa luôn khen tôi vẽ rất đẹp, nhưng mỗi lúc tôi ở bên là em lại vòi vĩnh như con mèo nhỏ, nói anh đừng đi nước ngoài học, em không thể chờ được. Căn bệnh của Dư Hoa vốn dĩ là cơ sở để em nói ra những điều đó. Tôi từng phát hoảng khi thấy em nằm dài trên ghế sofa, thở khó nhọc, thân người trắng nhợt nhạt không còn sức sống.
– Đừng xa em, có được không? – Em thở không ra hơi, nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi.
– Anh hứa.
Khi tôi gật đầu lần cuối, Dư Hoa mới cảm thấy yên bình, vội vàng khép chặt mi lại.
Dư Hoa thường nói mùa xuân ở thành phố quá ngắn. Em mong ước đến mùa hè nhiều hơn. Một ngày, những trận mưa rào đầu mùa rơi xuống, lạnh lùng quật vào những ô cửa kính công ty. Tôi đưa mắt trông ra, giây phút đầu tiên trong ngày cảm thấy thật sự thư giãn.
– Minh?
Có một tiếng gọi khẽ sau lưng. Tôi quay đầu lại, tách cà phê suýt rơi cả xuống đất.
Linh bước đến gần tôi, một nụ cười nở ra trên khuôn miệng cũng kéo theo cả đôi mắt. Đó là người yêu cũ của tôi, cách đây 3 năm đã đi du học ở bên Nhật Bản. Ngày trở về, tôi vẫn không tin rằng Linh thay đổi nhiều đến thế. Mái tóc cắt ngắn thời trang, cách nói chuyện tự tin thoải mái. Chúng tôi ngồi uống cà phê ở dưới tầng trệt, và Linh khẽ hỏi tôi:
– Anh chưa đi học mỹ thuật bên Úc sao?
– Ừm, tài chính bây giờ khá khó khăn – Tôi tiếp lời – Anh muốn đợi thêm vài năm nữa, khi nào dần ổn định hẵng hay.
Linh nhìn tôi thật kĩ, hít một hơi sâu rồi nói thẳng ý định của mình:
– Anh đã thay đổi, chắc là vì Dư Hoa đúng không?
– Em biết Dư Hoa sao?
– Chúng em mới quen nhau được vài tháng thôi. Dư Hoa không đi làm, nhưng hai người gặp nhau trong câu lạc bộ anh văn ở nhà văn hóa thanh niên. Lúc cậu ấy nói về anh, em vẫn còn có ngờ ngợ. Không ngờ Trái Đất đôi khi lại nhỏ như thế.
Tôi cũng cảm thấy rất thú vị, không ngờ Dư Hoa lại quen được với cả bạn gái cũ của tôi. Linh hướng ánh nhìn ra cửa sổ, rồi rất chậm nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Anh có thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại không?
Câu hỏi đến khá bất ngờ, nhưng tôi trả lời nhanh chóng, không cần đến 1 giây suy nghĩ.
– Có, anh hạnh phúc.
Linh mỉm cười nhìn tôi rất lâu. Đã ba năm không nhìn thấy nụ cười ấy, khi nó đến, vẫn còn nguyên cảm giác bình yên tràn ngập.
– Còn em. – Linh tiếp lời – Ba năm đi Nhật bản, em mới nhận ra mình yêu anh đến thế nào. Nhưng có lẽ cũng đã muộn rồi. Thời gian không thể chảy ngược, chỉ có đi theo một chiều tiền về phía trước thôi. Nhưng nếu có thể xảy ra lần nữa, em sẽ không bao giờ chia tay anh đâu. Quãng thời gian đó với em, thật sự là điều tuyệt vời nhất.
***
Tôi tiễn Linh ra cửa công ty lúc trời mưa đã ngừng. Đưa mắt lên nhìn trời, ánh mặt trời đầu hè đã gay gắt trở lại, tôi mới bình thản bước vào phòng làm việc. Hôm đó là lần đầu Dư Hoa đến công ty tôi, và em đã gây ra một cơn chấn động cực mạnh giữa các phòng. Chỉ mặc một chiếc váy màu kem đơn giản, nhưng Dư Hoa thu hút mọi ánh nhìn. Tôi không biết phải giải thích thế nào với Quân, gã sếp độc thân cực độc đoán trong công ty. Nhưng Dư Hoa vẫn khá thản nhiên, em kéo ghế ngồi đến bên tôi, mang theo một hộp đồ ăn to ụ.
– Tại sao em không ở nhà? – Thấy những ánh mắt xung quanh hiếu kì, tôi cũng cáu gắt hỏi.
– Em muốn gặp anh.- Ánh mắt trong như nước lại nhìn tôi bình thản. Bỗng nhiên cơn bực tức của tôi từ đó cũng tan theo mây khói.
– Đây là bạn gái cậu sao? – Quân bước đến bàn chúng tôi, chỉ tay về phía Dư Hoa vồn vã nói.
Tôi gật đầu, phía trước mặt Dư Hoa cũng cúi đầu xuống rất lễ phép. Khi sếp Quân đi khỏi, chúng tôi mới có thể tự nhiên ăn uống như trước. Dư Hoa khẽ ho vài tiếng, tôi biết là những lúc nắng gắt em luôn bị mệt như thế, ngay sau đó vội vàng đưa em về nhà luôn. Có những lúc việc trong công ty bận rộn, tôi vẫn cố thu xếp thời gian vào nhà em dùng cơm tối. Những ngày hôm sau Dư Hoa có về trễ hơn trước, em bận bịu đi tham gia nhà văn hóa phụ nữ học thêm những món ăn ngon.
Nhưng những lúc ấy có những vấn đề phát sinh khiến tôi lúc nào cũng lo lắng không yên. Sau ngày đó, những tin nhắn với nội dung lạ thường gửi tới liên tục: “ Mày vẫn còn tin Dư Hoa à?”, “Nó không yếu đuối hiền lành như mày tưởng đâu”. “ Có bao nhiêu người cũng bị nó dụ rồi, biết chưa hả?”
Tôi quyết định đổi số điện thoại, cảm thấy việc tin Dư Hoa hay không làm việc của mình, không hề liên quan đến những lời đồn đoán ác ý bên ngoài. Tôi luôn cảm nhận rõ ràng rằng Dư Hoa yêu tôi, em không hề có lỗi lầm gì khiến tôi phải phật lòng. Điều gây bực tức nhất là, chuyện đồn đại quanh cuộc sống của tôi và Dư Hoa chỉ có tăng mà không có giảm. Có những lúc tức khí, tôi tắt máy luôn, nhưng chợt nhận ra Dư Hoa sẽ lo lắng thế nào khi không thấy mình. Và em quả thật lo lắng thật. Nhiều lúc về sớm, tôi làm động tác hù dọa em từ phía sau, Dư Hoa khẽ chun mũi lại, đang nấu ăn bỗng lấy bột nổi bôi trét khắp áo tôi. Em trong sáng như thế, nhưng chẳng có lúc nào điện thoại tôi được yên cả. Tôi lập ra một lời thề, rằng mình tuyệt đối sẽ tin tưởng vào tình yêu Dư Hoa.
Những ngày mưa tầm tã khiến cả bầu trời thành phố mang nét u ám khó tả. Từ chỗ làm đến khi về nhà, dù bạn có mặc áo mưa che chắn kĩ càng thế nào cũng không thể thoát khỏi tình cảnh ướt như chuột lột. Vừa treo áo ngoài dây phơi xong, tôi thấy Dư Hoa vẫn đang say ngủ, bàn tay đan vào nhau tựa như thiên thần đang cầu nguyện. Em thực sự đã từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì căn bệnh tim đáng nguyền rủa này. Cứ mỗi lần lên cơn đau là lưng em lại gù hẳn xuống, sắc mặt trắng xanh, phải nhờ đến sự hỗ trợ của thuốc mới bình thường lại được.
Hôm nay, tôi không nỡ đánh thức em dậy. Để Dư Hoa ngủ cũng tốt, tôi sẽ tự mình chuẩn bị việc bếp núc.
Đúng lúc đó, điện thoại di động em vang lên một hồi chuông. Có tin nhắn mới. Tôi tựa hồ như không quan tâm. 5 phút sau, lại có một tin nhắn khác. Tôi lại cảm thấy công việc nấu ăn như bị thứ gì đó làm xao nhãng. “Chắc là Linh nhắn tin”, tôi tự an ủi chính mình “ Linh đang muốn rủ em đi mua sắm đây mà”.
Sau từng đó phút tưởng như nghẹt thở đó, hồi chuông cuối khẽ lay động, lần này là một cuộc gọi điện thực sự. Tim tôi khẽ rúng động, sự tò mò lưỡng lự dâng trào cả đôi mắt. Khẽ bước đến gần, tôi cố gắng không để một tiếng động nào để em khỏi tỉnh dậy.
Nhưng đến những bước cuối, bỗng nhiên tôi lại dừng bước. Không, Dư Hoa không thể làm gì có lỗi, và tôi luôn tin tưởng em mãi mãi.
***
Dư Hoa nói với tôi rằng tối nay em đi có việc. Một nụ hôn gió trên má nhè nhẹ khẽ dành riêng cho tôi, với lời nhắn nhủ đừng nấu cơm đợi em nữa.
Tôi ở trong nhà, lo lắng thấp thỏm như một kẻ sợ bị công an rình bắt. Chuyện ghen tuông này chưa bao giờ khiến tôi phải đau đầu như thế. Dư Hoa luôn nói với tôi yêu là phải biết tin tưởng, nhưng tôi không thể điều khiển cảm xúc của mình lúc này được. Dư Hoa đi đâu, thực sự lần này tôi rất muốn biết. Tôi bước ra khỏi cửa, lái xe đi đến một nơi mà Dư Hoa hay ngồi nói chuyện với bạn bè ở đó. Em nói ngồi ở cửa sổ tầng 3 trông ra ngoài thành phố nhất định sẽ rất tuyệt, cho nên trong đầu tôi chỉ có nghĩ đến nơi đó.
Tôi đưa mắt nhìn lên chỗ quán ăn có view rất đẹp kia, tựa hồ không thể tin được cô gái đang ngồi ăn với chàng trai đối diện chính là Dư Hoa! Càng ngạc nhiên hơn người đó chính là Quân! Quân là sếp của tôi, cuộc gặp gỡ gần đây nhất giữa hai người chỉ diễn ra ngắn ngủi 15 phút đồng hồ! Tại sao lại có chuyện như thế xảy ra? Những tin nhắn tôi nhận được, những lời bàn tán, điều này có thể đã thành sự thật sao?
Tối hôm đó, Dư Hoa mệt mỏi trở về, em mua gimbap, nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi gạt tay em ra, lần đầu tiên tôi có phản ứng mạnh với người yêu mình đến thế. Điều này không còn gì có thể chối cãi được nữa, Dư Hoa đang quen gã Quân kia sau lưng tôi. Em luôn miệng nói mình đi học nấu ăn, nhưng chuyện này ngay từ đầu đã là một bức màn kín đáo che giấu sự thật.
– Anh làm sao thế? – Dư Hoa hỏi – Em có chỗ nào không tốt sao?
– Em coi tôi là tên ngốc sao? Diễn đạt đến như thế, em và Quân còn bí mật hẹn hò sau lưng tôi à?
– Em không có…- Đôi mắt Dư Hoa lúc này long lanh nước – Em chỉ nhờ Quân chọn quà sinh nhật cho anh thôi, em nghĩ Quân là người thân thiết với anh trong công ty, có thể biết anh yêu thích thứ gì.
Dư Hoa lúc này đã khóc to thành tiếng, vội vàng ôm lấy tôi, còn miệng tôi nhất thời run rẩy không nói được gì. Cuộc sống quá xô bồ khiến tôi cũng quên luôn ngày mấy tháng mấy là sinh nhật mình. Nếu em nhờ Quân chọn quà cho tôi thật, nếu như Dư Hoa đối với Quân hoàn toàn chỉ là bạn bè bình thường….
– Anh tin tưởng em một lần, có được không? – Dư Hoa khẽ thổn thức – Trước đến giờ em chỉ luôn yêu anh, căn bệnh phải chống chọi này, em chỉ có thể tin tưởng vào anh thôi.
Dư Hoa vòng tay ra sau ôm chặt cứng tôi. Khi đó tôi chỉ nhắm mắt lại, không nói không rằng. Một tiếng thở dài khẽ khàng trút xuống.
***
Tôi không biết vì sao mình và Dư Hoa làm lành nhưng như thế. Chỉ mới ngay ngày hôm sau, em đã vui vẻ nấu ăn cho tôi, còn tôi cũng đã nói chuyện cởi mở hơn trước. Dư Hoa tặng tôi món quà sinh nhật vào đúng ngày 31 tháng 7. Đúng là chiếc cà vạt màu tôi yêu thích, chắc là Quân phải tư vấn khá kĩ mới giúp em tìm ra màu này. Mỗi lần nghĩ đến đây, tôi dường như lại cảm thấy có tội với Dư Hoa.
Công việc cuốn con người đi nhanh chóng. Những trận mưa cũng đã ít dần đi, cuộc sống vẫn hối hả trôi theo một guồng quay cố định như thế. Hôm đó tôi nhận được lời mời đến một quán bar của công ty Linh. Tôi từ chối khá nhiều rượu bia từ đồng nghiệp, thay vào đó nói chuyện với Linh, cô đi một mình, khuôn mặt hốc hác hơn xưa rất nhiều. Tôi hỏi công việc làm ăn không ổn hay sao, cô chỉ cười mỉm, tuyệt nhiên không đáp.
Hôm đó, dù đã uống khá ít nhưng tửu lượng kém vẫn là tửu lượng kém. Tôi kiếm cho mình một ngã rẽ vắng người, nôn thốc nôn thá đầy mệt mỏi. Đúng lúc đó, thật bất ngờ khi tôi nghe thấy giọng nói của Linh, cùng một người khác phía sau bức rèm.
– Cậu đừng làm như thế nữa! – Linh nói – Yêu hai người, cậu đang lừa dối cả hai con người đấy.
– Việc của tôi vẫn là việc của tôi, cậu cản được sao?
Giọng nữ kia khẽ ngang tàng vang lên. Mắt tôi mở to, tựa hồ không tin được đây là giọng của Dư Hoa!
Chỉ sát một bức rèm, tôi nghe rõ mồm một đoạn hội thoại sao đó của hai cô gái.
– Minh rất yêu cậu, anh ấy từ bỏ cả việc đi du học chỉ vì lo ngại sức khỏe của cậu. Chuyện với Quân, chẳng thể giấu được. Nếu cậu thực lòng thích ai thì nên dứt khoát với người còn lại, đừng nên sống như thế nữa.
– Tôi bị bệnh tim, tôi sẵn sàng nhờ vả vào đàn ông mà. Minh tuy không giàu có nhưng anh ấy cũng là người biết quan tâm chăm sóc, nhưng Quân thì ra dáng công tử và có tiền đồ ổn định hơn. Bỏ ai cũng tiếc, chi bằng hãy chờ xem ai hơn ai.
Tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chính là lời nói từ Dư Hoa sao? Dư Hoa trong sáng nữ tính mà tôi yêu quý, hóa ra chỉ là vỏ bọc bên ngoài sao?. Tôi không kìm được bản thân, vội lật tung bức rèm nhung lên.
– Anh Minh! – Linh khẽ thốt lên. Đôi mắt Dư Hoa kẻ đường viền màu đen rất sắc, hoàn toàn không giống những gì tôi từng nghĩ về em.
Hóa ra, hiểu một con người cũng cần phải có thời gian rất dài. Tôi bật cười, cảm thấy sự tin tưởng và làm lơ của mình là một trò chơi cực kì ngu ngốc. Tin tưởng, tin tưởng và sẽ mãi tin tưởng. Điều tôi nhận được lúc này chỉ là một sự phản bội không hơn không kém, từ chính Dư Hoa.
– Minh, không phải như anh nghĩ đâu. – Giọng nói của Dư Hoa kiềm chế không run rẩy – Chuyện này, không phải như vậy, em chỉ tình cờ có mặt ở đây thôi.
– Đến lúc này mà vẫn còn che giấu được. – Trên mặt tôi thoáng một nét cười chế giễu – Hôm nay Quân sếp của tôi có đến đấy, cô hãy trang điểm thật đẹp để đi chơi với gã đi.
Dư Hoa run rẩy không thể nói thêm điều gì nữa. Tôi khoác chiếc áo comple trên vai, đi loạng choạng như kẻ say rượu, bèn nói một câu cuối cùng trước khi bước những bước nặng nề.
– Cả đời này, đừng để cho tôi thấy mặt cô thêm một lần nào nữa.
***
Dư Hoa bước vào cuộc sống tôi như làn gió. Khi mở cửa sổ ra, làn gió ấy cũng bay đi, nhẹ nhàng như lúc mới đến.
Trong căn phòng này, chỉ còn lại một điều gì đó bình yên tràn ngập. Tôi bắt đầu làm lại cuộc sống một cách bình yên. Nếu là giản dị cũng được, giản dị và bình yên. Với chính ước mơ mình muốn vươn tới.
Tôi xin nghỉ ở công ty phần mềm, vốn dĩ từ lâu mình đã không hợp nhưng chẳng hề có dũng khí xin thôi việc. Tôi quyết tâm theo ngành mỹ thuật, học tập một khóa đào tạo uy tín, ngày bình thường đi làm để tích cóp tiền bạc du học Úc. Công việc bận bịu hơn hẳn ngày xưa, nhưng lại có ích hơn gấp mấy lần. Thỉnh thoảng những ngày lặng gió, tôi lại có chút nhớ nhung xao xuyến, nhưng rồi khó khăn bước đầu cũng lặng lẽ trôi đi.
Một ngày, Linh hẹn gặp riêng tôi cũng tại quán cà phê dưới tầng trệt ngày trước. Cô bạn chưa yêu ai, cách ăn mặc vẫn giản dị như thế, vội hỏi tôi một câu:
– Anh vẫn ổn chứ?
– Ừ, anh ổn. Anh hạnh phúc, hài lòng với những gì đạt được.
– Khi nào anh tính đi du học?
Tôi trả lời ngay, không cần do dự:
– Tháng tới, anh hy vọng em sẽ tiễn anh ra sân bay.
– Em chắc chắn sẽ tới – Đôi mắt Linh khá kiên quyết – Còn Dư Hoa…
– Anh không muốn biết bất kì tin gì về cô ấy nữa.
Linh thoáng nét nhìn buồn bã, rồi nhẹ nhàng thở dài.
– Được, em sẽ không nói nữa. Chỉ cần cuộc sống hiện tại của anh được hạnh phúc, là ổn rồi. Anh đi 3 năm hay 5 năm, em cũng sẽ chờ anh về.
Tôi đưa mắt nhìn Linh, ánh mắt bạn gái cũ của tôi vẫn như ngày nào. Không có nét long lanh trong suốt như ánh nhìn Dư Hoa, nhưng lại gợi cho người ta cảm giác bình yên trong giây phút nào đó.
Trên bàn, tách cà phê ban sáng đã nguội. Nhưng lúc nào thưởng thức, tôi cũng thấy vị đắng nghẹn lại trên môi. Đắng ngắt.
***
3 năm sau.
Linh nhìn đồng hồ, còn 6 tiếng nữa máy bay sẽ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất.
– Vẫn còn 6 tiếng – Cô lẩm bẩm – Mình có thể làm được nhiều chuyện.
Nói rồi, Linh đi quá giang một chuyến xe đi về ngoại ô thành phố. Khu nghĩa trang nằm trên một khu đồi lớn, xanh ngút ngàn, ở mỗi khu mộ trồng lên cái cái cây. Với Dư Hoa, cô vẫn thích nhất là cây phượng nhỏ. Cô bạn của Linh từng nói vào mùa hè khí hậu rất dễ chịu, mà mùa hè phượng nở đỏ rực, nhìn có cảm giác rất vui mắt.
Dư Hoa còn nói rằng, mùa hè là một trong những giây phút hạnh phúc nhất trong đời cô.
Và mùa hè 1 năm trước, cô cũng từng ra đi không ai hay. Căn bệnh hở van tim không còn cách nào cứu chữa, Dư Hoa chết trên bàn mổ, ra đi năm hai mươi bốn tuổi.
Linh không ngừng được tiếng nấc của chính bản thân mình. Yêu Minh đến như thế, mà lại làm cho cả hai khổ sở bằng những dòng tin nhắn vô tình. Dư Hoa từng cho rằng sự tin tưởng cũng có giới hạn của nó, nhưng Minh hết lần này đến lần khác không thèm nhấc máy kiểm tra số điện thoại. “Việc duy nhất khiến Minh từ bỏ mình chính là để anh ấy luôn tin mình có tâm hồn trong sáng, và ầm một phát khiến anh ấy nhận ra mình là con người hoàn toàn giả dối”.
Dư Hoa không hề yêu Quân. Hắn là một tay sếp lạnh lùng ưa sưu tập những cô người yêu xinh đẹp. Dư Hoa chỉ muốn đẩy Minh lùi xa mình, anh còn có tương lai, sự nghiệp phía trước, không thể để một người vô dụng như thế này cản trở được.
Trước khi lên bàn mổ, Dư Hoa nói với Linh, những lời được coi là cuối cùng:
– Mình không hề hối hận bất cứ điều gì về những chuyện đã làm. Hứa với mình đi Linh. Từ giờ đến cuối đời, cậu không được tiết lộ một câu cho anh Minh. Hãy cứ để vai diễn này là một tuyệt tác, xem như là ước nguyện cuối của mình rồi.
Linh gục đầu vào người Dư Hoa khóc lóc. Phải chờ đến khi cô giơ tay ra thề, Dư Hoa mới hài lòng, và ngay sau đó cánh cổng phẫu thuật từ từ khép lại.
– Đây là vai diễn hoàn hảo cuối cùng của cậu. – Linh khẽ lẩm bẩm, tay lau hàng nước mắt trên má – Hôm nay là ngày anh Minh về, anh ấy nói mình sống rất hạnh phúc…
Dường như ngẫm nghĩ ra điều gì đó, Linh vội cúi xuống nhìn bức hình in trên mộ, nét cười nhẹ nhàng như làn gió:
– Còn cậu thì sao hả Dư Hoa? Cậu đang rất hạnh phúc, đúng không?

Dư Hoa của tôi Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown