Thành phố những ngày cuối đông, cả bầu trời phủ lên mình chiếc áo bàng bạc, khiến khung cảnh trước mắt em lúc này dường như nhạt nhòa.
Dòng người xuôi ngược dọc ngang, tiếng còi xe tưởng như không bao giờ chấm dứt.
Một mình em ngồi trước phiến ghế đá, cô độc nhìn những đoàn tàu đang chuẩn bị rời bến.
Em bật điện thoại lên, và nhắn tin cho anh:
“Anh à, anh có thể tiễn em đi về quê được không? “
“Anh bận”, tin nhắn năm phút sau mới được chuyển đến.
“Anh à, đồ đạc nhiều quá, em xách không nổi. Anh đến tiễn em đi, được không?”
“Chỉ về quê vài tuần thôi mà, em cứ quan trọng hóa vấn đề ấy lên.”
“Anh…”
Em đang nhắn tin, bỗng dưng xóa luôn dòng chữ đầu, không muốn tiếp tục nữa. Anh sẽ không đến. Yêu nhau sáu năm, năm nào em về quê ăn Tết, anh cũng ra giúp em kiêng bớt đồ đạc, còn dặn em phải về thành phố sớm nhất có thể. Anh mỉm cười hòa nhã, đến khi chuyến tàu lăn bánh vẫn vẫy tay không ngừng gọi theo.
Lần này, trong túi em chỉ có một chiếc balo không hơn không kém. Em nói dối anh, em làm gì có đồ đạc nhiều cần anh qua phụ!
Thành phố lên đèn, cả không gian tối mù bỗng nhiên được tiếp lửa bởi thứ ánh sáng hiền hòa. Một người soát vé nhìn em, dường như để ý khá lâu mà chưa thấy em lên tàu, ông ta dò xét, đoạn nói:
“ Cô gái, vẫn còn chưa đi sao?”
Em lắc đầu, vội mỉm cười thật buồn “Cháu còn đợi chuyến cuối.”
Trong những giờ cao điểm, dòng người ngày càng đông, họ mang cả những cành hoa đào về quê ăn tết. Những khuôn mặt mừng rỡ. Những khuôn mặt tiếc nuối. Những tiếng ồn ã cười nói văng vẳng bên tai em.Anh không tới. Nhưng em vẫn gan lì chờ đến chuyến cuối.
Có lẽ đối với em, tình yêu đầu đời khi ở phố huyện nghèo trước kia có lẽ là tình yêu đẹp nhất. Ngày đó, anh yêu em một cách hồn nhiên, vô tư, phóng khoáng hệt như một bông cỏ dại. Nhưng rồi, sự hoa lệ của thành phố đã cuốn trôi đi hết tất cả những phần quá khứ đẹp đẽ đó. Anh dần trưởng thành, lên thành phố mưu sinh khi trong tay chỉ có chẵn 500 000đ. Em cũng chẳng khá hơn, cuộc sống khó nhọc rèn luyện cho chúng ta khả năng kiên trì, nhưng cũng vì thế mà coi trọng đồng tiền hơn bất cứ thứ gì khác.
Anh lao vào làm việc, có tiền, rồi những cuộc đi chơi của chúng ta thưa thớt dần…
Em biết, đối với người con trai, sự nghiệp vẫn là quan trọng hàng đầu, là ưu tiên số một. Anh dần có cái nhìn thực dụng hơn về tình yêu. Tình yêu có tác dụng gì khi nó không giúp ích gì cho sự nghiệp?. Tình yêu thật sự có cho bạn miếng ăn không?
Em biết, cuộc sống của chúng ta thay đổi kể từ khi có người thứ ba chen vào. Cô ấy là tiểu thư trong một gia đình giàu có, chẳng bao giờ lao động vất vả để mong có một ngày ăn uống đủ bữa như anh. Anh không hẳn là yêu cô ấy, nhưng anh yêu vầng hào quang chói lọi xung quanh cô ấy.
Không khó để em nhận ra, cô ấy luôn để ý đến anh, tìm cách để chinh phục người đàn ông lạnh lùng ấy.
Anh không yêu cô ấy, nhưng anh cần cô ấy cho sự nghiệp của anh, hơn lúc nào hết. Còn em, em mang lại gì cho anh, ngoài sự tủi thân về cái làng quê nghèo thất học ?
Em nhắm mắt lại, mọi kí ức từ thưở xa xưa trôi tuột như một giấc mộng. Yêu hận giày vò, để cuối cùng quay lại là một chữ nhớ da diết!
Em. Nhớ.Anh.
Như một đoạn phim quay chậm, em thầm hồi tưởng lại khuôn mặt anh, nụ cười anh, khi đưa tiễn em ở những đợt Tết năm trước.
Tết năm nay lạnh quá!. Em chẳng còn phân biệt được lạnh ở tâm hồn, hay lạnh ở thể xác nữa.
Đôi mắt em vô hồn vẫn nhìn vào dòng người trôi nổi bất tận. Ánh đèn trở nên nhạt nhòa trước mắt. Không gian như vỡ òa trong làn nước, khi nó rơi xuống mu bàn tay, em mới biết mình đã khóc.
Khi lượt người thưa dần, cũng là lúc báo hiệu đoàn tàu cuối cùng đã bắt đầu tiến vào sân ga.
Em lấy tay lau nước mắt, rút điện thoại nhắn tin lần cuối. Em biết anh đang ở bên cô ấy, nhưng hãy nhắn tin cho em, chỉ một lần này thôi.
“ Anh à, em sắp đi rồi!”
Không một tin nhắn hồi đáp.
Em vẫn không nản chí, nhắn tin lần nữa, chỉ vỏn vẹn 3 từ ngắn ngủi:
“Em. Yêu.Anh”.
Em mỉm cười, giống như trút một gánh nặng trong lòng. Dù anh có yêu người khác vì bất cứ lý do gì, em vẫn không ngừng yêu anh. Chúng ta chỉ thực sự hiểu bản chất thực sự của tình yêu, khi chúng ta đánh mất nó, hoặc không còn cách gì để tìm lại nó.
Em tắt nguồn điện thoại, bỏ vào túi áo len. Dù anh có nhắn tin trả lời hay không, lòng em đã quyết, em sẽ coi như đây là chuyến đi cuối cùng của mình.
Đêm nay, chuyến tàu cuối khách không còn nhiều như trước. Họ chủ yếu cũng như em, về một mình, là những sinh viên không người đưa tiễn. Em khẽ bước chân lên khoang tàu số 8. Có một cảm giác không tên nào đó trỗi dậy trong lòng….khi em nhìn lại, vẫn chẳng thấy bóng hình quen thuộc nào hết…
Anh không thể tiễn em đến chuyến tàu cuối.
Em ngồi vào vị trí lúc trước vẫn từng ngồi, nhìn qua cửa sổ, không gian bên ngoài dường như vắng lặng. Ánh đèn đường chiếu xuống, tạo thành một cái bóng nhỏ dài, cô độc.
Cô độc như chính tâm trạng của em lúc này vậy.
Đoàn tàu lăn bánh. Tiếng còi tu lên một hồi dài. Em vẫn giữ thói quen nhìn ra cửa sổ lần nữa. Không có hình dáng thân quen, không có một cánh tay giơ lên vẫy vẫy. Không có nụ cười. Không có ánh mắt. Không có bất kì điều gì thuộc về thành phố nữa.
Đi một quãng rất xa, em mới mệt mỏi nhắm mắt, cố ru mình vào giấc ngủ.
Anh không thể đưa tiễn em đến chuyến tàu cuối, cũng như, chúng ta không thể nhìn thấy nhau trên đoạn đường dài phía trước.
Đây là lần cuối cùng em thấy thành phố trong khung cảnh này. Bởi lẽ, ngày hôm sau và mãi mãi, nơi em đến sẽ là một thành phố xa lạ khác, tìm một công việc khác, bắt tay làm mọi thứ lại từ đầu.
Trên con đường đi của anh không có em, cũng giống như em, em sẽ cố gắng tìm ra con đường khác, mà không có bóng dáng của anh.
Chúng ta – sẽ không còn gặp lại nhau nữa.