Phải chăng chỉ có nỗi đau khi mất đi tình yêu mới khiến người ta nhận ra đó là ‘một nửa’ của mình?
Tôi và anh yêu nhau được hai năm nhưng tôi sống trong nước mắt nhiều hơn nụ cười. Anh vô tình, anh lạnh lùng một cách vô cảm. Anh không gọi tôi dậy mỗi sáng nữa, cũng không chúc ngủ ngon mỗi tối, không quan tâm tôi đang làm gì, với ai, đang ở đâu.
Không gọi tôi là bà xã, không gọi em yêu, cũng không gọi vợ yêu, không gọi Cừu Ngốc, không gọi Bé Ngốc… Một ngày dài không điện thoại, không tin nhắn, anh có biết tôi đang mỏi mòn chờ đợi. Cuối cùng, tôi không thể chờ, cầm máy gọi cho anh, câu trả lời luôn luôn là anh đang bận. Tối gọi lại thì tắt máy, anh giải thích hết pin. Tôi chấp nhận lời giải thích sai sự thật.
Không gọi tôi là bà xã, không gọi em yêu, cũng không gọi vợ yêu, không gọi Cừu Ngốc, không gọi Bé Ngốc… Một ngày dài không điện thoại, không tin nhắn, anh có biết tôi đang mỏi mòn chờ đợi. Cuối cùng, tôi không thể chờ, cầm máy gọi cho anh, câu trả lời luôn luôn là anh đang bận. Tối gọi lại thì tắt máy, anh giải thích hết pin. Tôi chấp nhận lời giải thích sai sự thật.
Hai năm yêu nhau nhưng một lần duy nhất anh đưa tôi tới trường rồi tôi tự đi xe buýt về. Cách nhau 10 phút đi xe nhưng một tuần cũng chỉ gặp nhau một lần. Ngay cả lúc tôi ốm, gọi cho anh nhưng anh cũng không quan tâm, bảo tôi lắm chuyện. Rồi lúc tôi khóc, anh lại nói tôi trẻ con và trách mắng tôi có thế mà cũng khóc. Anh có biết những lúc như vậy tôi chỉ cần anh ôm tôi thật chặt nhưng anh lại quay lưng lại bỏ mặc tôi cùng những giọt nước mắt.
Không dưới 20 lần tôi hỏi anh trong nước mắt sao lạnh nhạt với tôi thế, anh có còn yêu tôi nữa không? Có biết tôi vì anh mà khóc nhiều lắm không. câu trả lời luôn là: “Em trẻ con lắm. Em học cho tốt đi. Bây giờ anh không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn một mình thôi. Sau này em học xong rồi mình tính. Còn nếu em không thể thì tìm người khác đi”. Tôi buồn, tôi lại khóc và rồi lại tha thứ cho anh, lại chờ đợi anh. Lâu lâu lại hỏi lại câu hỏi đó rồi lại nhận được câu trả lời cũ. Tôi lại chờ đợi…
Ngày sinh nhật của tôi đến, cái ngày tôi mong chờ anh sẽ đối xử với tôi tốt hơn những ngày khác. Nhưng anh vẫn thế. Và cái ngày đó lại trở thành ngày đau khổ nhất. Tôi cầm điện thoại của anh rồi vô tình đọc được những tin nhắn rất tình cảm. Lại có hai chữ “em yêu” nhưng không phải dành cho tôi mà là một ai đó tôi không hề biết. Tôi lặng người đưa lại cho anh và chỉ biết nói “xin lỗi em đã đọc tin nhắn của anh. Anh có gì để nói với em không?”. Nhưng anh im lặng, không một lời giải thích. Chúng tôi chia tay nhau như vậy. Một sinh nhật ngập tràn trong nước mắt. Sinh nhật kinh khủng nhất trong cuộc đời.
Giờ đây, anh quay lại xin tôi tha thứ. Tha thứ vì đã đối xử không tốt với tôi. Giải thích về những tin nhắn đó, anh sẽ bù đắp cho tôi tất cả. Tôi tin anh sẽ làm được những gì anh nói. Nhưng đã quá muộn rồi anh ạ, tình yêu em dành cho anh đã trôi theo những giọt nước mắt. Anh ôm chặt tôi rồi bật khóc như một đứa trẻ khi biết tôi không còn yêu anh nữa.
Anh gào lên đau đớn. Anh đau, tôi cũng đau nhưng tôi không thể làm gì giúp anh. Anh nói yêu tôi, cần tôi, không thể sống thiếu tôi được. Quá muộn rồi. Em không thể, em yêu người đó. Anh ấy đã mang em trở lại, trở lại là chính em. Lúc em vì anh mà sống như người vô hồn, anh ấy đã ở bên em, chia sẻ nỗi đau đó cùng em và chữa lành vết thương cho em. Hãy quên em đi anh nhé! Hãy cứ đối xử vô tình với em như trước kia anh nhé.
Chỉ xin đừng yêu em nữa, đừng khóc vì em nữa…
Chỉ xin đừng yêu em nữa, đừng khóc vì em nữa…