Bàn tay nhỏ nhắn xoè ra ngoài mái che:
– Mưa anh ạ!
– Ừ!
– Anh về cẩn thận nhé!
– Ừ! Em cũng thế. Về đến nhà thì gọi điện cho anh.
– Anh này…
– Sao?
– Thôi không có gì, anh về kẻo muộn.
Tiếng xe máy rồ ga rồi mất hút. Điều gì khiến cô ngập ngừng? Khi đã chui vào taxi Linh vẫn tự hỏi mình như vậy nhưng câu trả lời dường như trơn tuột theo vệt nước trên cửa xe.
Trung cũng thầm hỏi vì sao Linh luôn che giấu những cảm xúc của mình. Suốt mấy năm yêu nhau, cô luôn giữ cho mình một lớp bảo bọc vô hình không xâm phạm được. Những bí ẩn xuất hiện đột ngột như những giọt mưa rơi lác đác trên con đường tối.
Trung cũng thầm hỏi vì sao Linh luôn che giấu những cảm xúc của mình. Suốt mấy năm yêu nhau, cô luôn giữ cho mình một lớp bảo bọc vô hình không xâm phạm được. Những bí ẩn xuất hiện đột ngột như những giọt mưa rơi lác đác trên con đường tối.
Anh yêu mưa. Và anh cũng yêu Linh. Anh yêu cô từ một cơn mưa đưa người qua đường trú hết vào hai hàng hiên nhà, chỉ còn trơ lại hai đứa đứng ngẩn người hớp hớp mấy giọt nước của mưa rào đầu hạ.
Tình yêu bắt nguồn từ sự đồng cảm và chia sẻ. Đồng cảm và chia sẻ từ những cái nhỏ nhặt và điên khùng nhất. Điên khùng ví dụ như cái thói quen mong mưa những ngày nắng. Nếu như anh và Linh là hai đường ray, thì chúng uốn lượn và giao nhau nhiều hơn một sân ga.
Buổi hẹn đầu tiên của hai người cũng vào một ngày mưa. Trung đội mưa phóng xe từ chỗ làm tới chỗ hẹn. Mưa mà vẫn tắc đường. Hay vì mưa nên càng tắc đường? Linh cóng róng trú dưới mái hiên. Khi Trung tới và xin lỗi rối rít, cô mỉm cười và chỉ cho anh cửa sổ quán café cô đang đứng. Chủ quán dành cả tấm kính lớn để khách ăn dán những mẩu giấy riêng họ. Có dòng chữ thế này “Đợi anh giúp tay em không cần găng, chân em không cần tất và tim em không cần bất kì ai khác”. Hai bàn tay in trên kính, cánh mũi nghiêng nghiêng phập phồng, nhìn chăm chăm dòng chữ, Linh giống như một cô bé lần đầu thấy những quả bóng bay xanh đỏ đủ màu. Trung cứ chăm chăm nhìn vào hai cánh mũi ấy mà không ngưng lại nổi cái cảm giác vui đến tức ngực của mình.
Anh yêu Linh. Bởi ở bên Linh, anh không cần suy nghĩ gì cả..Hãy cứ nằm im thế, như một chú mèo trong nắng, anh có thể nghĩ về cuộc đời, nghĩ về hôm qua hôm nay hôm mai, nhưng không làm gì cả. Đó là cảm giác thư giãn tuyệt đối. Hai người có thể im lặng hàng giờ bên nhau, nếu không vì quán café sắp đóng cửa hay đê ven sông về đêm thường rất nhiều “ma” – theo lời dân quanh đấy – thì sẵn sàng lim dim như vậy trọn một ngày. Giống như những ngày mưa không thể ra ngoài, cảm giác mát mẻ khiến lòng dịu lại.
Trung được chấp nhận trong cuộc sống của Linh, đơn giản như chấp nhận một sự thật hiển nhiên. Hai người yêu nhau, giống nhau và hiểu nhau. Những cá thể nhỏ lẻ trong xã hội rộng lớn mấy khi tìm được một nửa trùng khít như thế. Xác suất là bao nhiêu? Chắc chắn là rất nhỏ.
Đứa trẻ nào đó nhân ngày đẹp trời lôi bút chì ra tô kín bầu trời. Không khí dịu xuống và những hàng áo mưa tự phát được dịp treo hàng.. Linh nhắn tin cho anh: “Anh nhớ ăn trưa đầy đủ và đừng làm việc quá sức!”. Mưa ở thành phố này đã thành thói quen.
Hai ngày nghỉ Trung tự nhốt mình trong nhà. Anh ngồi dưới mái hiên và đọc sách. Cuốn sách mà anh đã đọc đến thuộc lòng, có tên “Ngày mưa” của Phan Thị Vàng Anh. Viết về một cô gái lặn lội từ Sài Gòn lên Long Xuyên, chỉ để xem cái nơi người đó đã sinh ra và lớn lên, “đã học ở đây và đã yêu ai đó ở đây. Rồi lên Sài Gòn, làm một đứa điên dại như tôi không học hành gì nổi”. Cô ngồi trong một cái quán cafe vắng khách, nhìn ra ngoài đường phố ướt mưa, nghĩ nếu người ấy có bất chợt ngang qua lúc này, cô cũng không gọi, vượt bao nhiêu đường đất tới đây, chỉ là để nhìn ngắm mà thôi…
Thì Trung cũng đang nhìn ngắm đường phố những ngày không nắng này đây.
Nếu Linh đi ngang qua thì sao nhỉ? Có gọi không?
Riêng việc đặt ra câu hỏi đó đã khiến Trung ngạc nhiên với chính mình rồi. Phải chăng đó chính là thói quen vừa bong ra?
Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ khi.tình yêu của Trung và Linh xuất hiện những vết rạn. Gọi là thời kỳ khủng hoảng thường thấy không biết có đúng không. Đó là lúc nhận ra mình đang yêu bằng thói quen cần mẫn đến đáng sợ. Là không thấy nhau thì nhớ, như một ngày ra vào thiếu vắng một công việc quen thuộc. Là xa nhau thì lo, như e ngại những xáo trộn của cuộc sống. Khép cửa lại, khép hết mọi bão giông nhưng cũng khoá chặt cuộc sống và tình yêu trong những mắt lưới đều chằn chặn.
Vệt nứt ngấm ngầm và dai dẳng. Bức bối. Sự nhàm chán luôn khiên người ta bức bối. Nhất là với những người trẻ. Và với Trung thì điều ấy đặc biệt đáng sợ hơn. Nếu là bồng bột mà nói thì câu cửa miệng sẽ là: “Mình chia tay”. Nhưng cả hai đều không muốn như thế. Sự ngại thay đổi đã lây nhiễm từ tình yêu.
Những ngày mưa hết ầm ào lại dai dẳng dội xuống thành phố và mái nhà Trung. Một sáng nọ, lê bước lên tầng sân thượng tìm chiếc áo chemise đang phơi trong cơn ngái ngủ, anh sững người nhìn bầy chim sẻ bay vụt lên giữa một khoảnh sân đầy nắng…
Anh và Linh chia tay, cũng vẫn đơn giản.
Không gào thét, không đập phá không nước mắt. Không vì một cô gái, một chàng trai, không vì bất cứ xích mích nào.
– Vì cần được thay đổi, cần yêu, cần cảm nhận cuộc sống theo cách nó đang diễn ra. Từ lâu, chúng ta đã chẳng còn hi vọng về nhau nữa. Em biết điều ấy.
– Từ khi nào?
– Từ khi chính em nhận ra rằng mình xoè tay hứng mưa qua cửa sổ như một phản ứng tất nhiên không bàn cãi. Trả cho em ly café nhé?
Linh chào anh và mỉm cười. Bóng cô khuất dưới cầu thang xoáy. Có giọt mưa hắt chéo vào tay anh lành lạnh. Linh không có thói quen mang áo mưa hay ô. Nhưng anh biết cô vẫn bình thản bước ra ngoài cuộc sống, mặc kệ mái tóc sẽ rối, mặc kệ bộ quần áo bó sát người. Vì nếu là cô, anh cũng sẽ thế. Dáng áo đỏ giữa đường phố xiêu xiêu…
Linh chào anh và mỉm cười. Bóng cô khuất dưới cầu thang xoáy. Có giọt mưa hắt chéo vào tay anh lành lạnh. Linh không có thói quen mang áo mưa hay ô. Nhưng anh biết cô vẫn bình thản bước ra ngoài cuộc sống, mặc kệ mái tóc sẽ rối, mặc kệ bộ quần áo bó sát người. Vì nếu là cô, anh cũng sẽ thế. Dáng áo đỏ giữa đường phố xiêu xiêu…
Anh chậm rãi lấy xe. Xuống phố. Nắng sau mưa sáng bừng lên như trong nhạc Trịnh một tình khúc xưa”…Ngàn cây thắp nến lên hai hàng, để nắng bây giờ trong mắt em…”. Những thân bàng cổ thụ già nua đã sậm màu vì ngấm nước, nhưng màu xanh lá non ngược nắng loang óng ả, trông mong manh và tươi mát lạnh..