Một màu đen bao trùm trong căn phòng nhỏ. Gió tạt từng cơn mạnh cắt da cắt thịt, thổi lùa vào khung của sổ, hất tung tấm rèm của màu trắng muốt bay trong gió. Nhẹ nhàng đu đưa tấm rèm nhảy múa theo điệu hát cổ dân ca.
Vọng lại trong veo tiếng mưa tí tách, bỗng chốc gió thổi mạnh đưa mưa vào phòng. Lạnh. Ướt. Mưa và nước mắt.
Cô sợ cái cảm giác này, cái cảm giác cô đơn.
– Anh đến đây đi, em rất sợ.
– Em sao thế, đợi anh chút, anh đến ngay – Một giọng nói vội vã vang lên qua điện thoại.
Lại bó gối trên chiếc giường cũng một màu trắng tinh khiết thanh tao. Hạ Ân, cô ngồi chọn một góc giường. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi. Lộp bộp. Mưa rơi như len vào từng ngóc ngách con tim Hạ Ân. Khóe mắt cay hơn, lệ rơi nhiều hơn. Lã trã, lã chã.
Đêm sao yên ắng, tiếng mưa rơi lấn át đi tiếng khóc nức nở, tiếng gió lùa cuốn đi những sợ hãi trên đôi mắt Hạ Ân, nhưng không thể làm mờ đi những đau thương, những nỗi nhớ trong trái tim cô
Phòng sáng điện. Một người đàn ông cao to, vóc hình khỏe mạnh hớt hải chạy lại bên cô gái Hạ Ân yêu dấu của mình. Tình yêu của anh ở nơi đây. Tình yêu ấy là cô. Trái tim anh ở đây, đó là Hạ Ân, người anh yêu hơn bất cứ thứ gì, bất cứ ai trên cõi đời này.
Lâm Vũ khẽ lùa vào từng làn tóc cô. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà ấy, nơi những hương thơm dịu nhẹ vương lại bên cô, bên anh. Bên hai trái tim gắn lại một tâm hồn.
– Đêm nay anh ngủ với em nhé!
Hạ Ân nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói trong tiếng nghèn nghẹn của những sợ hãi, của những tiếng nấc vội, của những chế ngự bởi dòng nước mắt giờ đã thấm đẫm vai áo Lâm Vũ.
– Ừ, anh sẽ ở đây. Anh sẽ ngủ cùng em. Đừng sợ, đừng sợ. – Lâm Vũ dỗ dành tình yêu của mình. Bởi anh yêu Hạ Ân nhiều lắm, trong chính thâm tâm anh cũng biết rằng, một ngày nào đó anh sẽ chẳng được gần người con gái anh yêu như thế này một lần nào nữa. Sẽ mãi xa, sẽ rất lâu và có thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội, còn có thể.
Chẳng có những sợ hãi trong Hạ Ân nữa, giường như tất cả không còn tồn tại. Cô không còn sợ thần chết mỗi khi được ở gần Lâm Vũ. Nhưng một ngày nào đó, cô cũng sẽ phải rời xa anh để về bên thần chết. Định mệnh sẽ đưa cô rời xa người cô yêu thương nhất, xa anh, xa tình yêu cô khao khát, xa trần thế để đến một nơi xa vời lắm, nơi ấy, một ngày nào đó cô sẽ gặp lại anh.
– Khi một ngày nào đó em xa, thì đêm cuối cùng anh có ngủ cùng em không?
Không gian như cuốn theo chiều gió tới một miền bão táp. Như những dự cảm chẳng lành, một ngày nào đó, ngày ấy rồi cũng sẽ tới. Tất cả chỉ còn lại ở thời gian. Anh sẽ mất cô. Mất đi tình yêu ấy, vĩnh viễn khi thần chết tới đưa bước chân cô từng bước từng bước rời xa ngay trước mắt anh.
Đêm cuối? Đâu sẽ là đêm cuối của hai người.
Cô trong trái tim anh lớn lắm. Bởi hình ảnh cô trong anh luôn có một chỗ đứng rất vững chăc.
Đêm cuối. Anh sẽ là người dìu bước cô về bên thần chết. Anh sẽ bao bọc cô tới giây phút cuối cùng, bao bọc bằng trọn vẹn tình yêu trong anh, một tình yêu sâu nặng không bao giờ thay đổi, không bao giờ vơi cạn, anh sẽ yêu cô bằng tình yêu bất tử của mình.
Và cái ngày ấy đến rất mau…
Cái ngày cuối cùng ấy tới rồi ư?
Lâm Vũ nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau trên chiếc giường trắng ấy. Nhưng nơi đó chẳng còn ấm áp nữa, bỗng chốc nó trở nên lạnh lẽo vô cùng. Hạ Ân vật lộn trong cơn đau bởi căn bệnh ung thư của mình. Đau lắm. Đau nơi trái tim cô nữa. Đau bởi từng phút thần chết càng giang rộng vòng tay chào đón cô, đau khi cô phải từng bước rời xa yêu thương của mình.
– Đêm nay anh ngủ với em nhé!
Hơi ấm phả vào tai, lời nói như gượng dậy toàn sức, dồn sức cất thành tiếng đau thương.
Lâm Vũ khẽ nói với Hạ Ân. Nước mắt anh rơi. Rất nhiều khi chứng kiến cảnh đau vật vã của người mình yêu mà không làm được gì cho cô ấy, đau khi từng lúc từng lúc thấy tình yêu, thấy người con gái anh yêu dần rời xa mình. Đau tới thắt lòng.
Không phải là đêm đầu tiên họ ngủ với nhau, nhưng cũng sẽ không bao giờ là đêm cuối cùng anh ngủ cùng cô.
Ngày cô ra đi, tiếng yêu xé lòng nơi ấy òa khóc.
Nơi ấy, trước nấm mồ chôn cất người con gái quan trọng của đời anh, một bó hoa thạch thảo, một con người, một tình yêu.
– Đêm nay anh ngủ với em nhé!
Anh đến bên cô, đến bên nấm mồ chôn cất cô gái tên Hạ Ân và nói trong tiếng khóc đau thương và mong nhớ.
Một người con trai ôm nấm mồ say giấc đau thương.