Kênh Chia sẻ Tổng Hợp, Học Ngữ Văn, Soạn Văn,Viết văn... Kiến Thức Internet...( HocNguVan.Com )

Bé này! Anh sẽ lấy bé đấy

Lững thững trong ánh đèn, ngơ ngác giữa dòng người qua lại, con bé phúng phính xoa hai tay vào má, thổi “phù, phù” cho ra khói, rồi thích thú nhìn, thích thú cười, đôi mắt híp lại, tiếng cười giòn tan, khanh khách lẩn vào không gian phố phường…
“Bước… một bước… hai bước…Không, dừng lại thì hơn, nhiều xe quá…”
Nấm lùn di động lắc lắc cái đầu, bím tóc hết tung tăng bên này lại chạy nhảy sang bên kia, đập vào gò má hồng hồng.
“Cô bé muốn sang đường à? Anh dắt qua nhé!”
Khựng!
“Ai cần?” — Chiếc mũ len có quả bông to sụ lắc lắc, bé cười một cái khoe đôi mắt một mí nhắm hờ: “Không cần đâu anh ạ”
“Đường đông mà, không đưa tay anh dắt thì đi sau anh cũng được”
Gật gật — Bé cười toe một cái, lon ton lon ton bước đi sau chân anh.
Qua đường rồi, bé chạy lên phía trước, đập mạnh một cái vào vai anh [Bé đã phải kiễng lên mới có thể làm điều đó, vì bé thì nấm lùn, còn anh thì … cao kều lắm!!!]
“Cảm ơn anh nhé!”
“Ừ, bé ngoan”
Con bé tròn xoe mắt, phùng đôi má phính, lầm bầm:
“Có bé bỏng gì lắm đâu mà gọi người ta là bé nhỉ?”
“Lại còn không à? Hệt như một cây nấm ấy”
Anh bật cười, nhìn bé từ đầu đến chân, lắc đầu ra vẻ trịnh trọng lắm. Bé nhìn anh, xị mặt, rồi lơ đễnh ngó nghiêng phố phường thay vì nhìn vào vẻ mặt đắc chí của anh.
“Kệ người ta…”
“Bé ơi, đi chơi với anh đi! Anh dẫn bé đến chỗ này hay lắm!!!”
“Không đi chơi đâu, em còn đang học bài!”
“Để khi khác được không? Sao lúc nào anh rủ đi chơi bé cũng kêu bận học là sao? Học gì mà… nhiều thế @_@”
“Ơ hay… em không học thì làm sao mà có điểm cao được? Làm sao mà có công việc tốt được? Không có công việc tốt thì sao em tự nuôi được mẹ con Cún Xù được?”
“Bé khéo lo. Anh sẽ nuôi bé, nuôi cả mẹ con Cún Xù. Đi chơi với anh nhé!”
“Không là không mà. Anh làm sao mà nuôi được em?”
“Ngốc thế! Vì… anh sẽ lấy bé làm vợ mà. Chồng nuôi vợ là tất nhiên rồi. Anh nuôi cả mẹ con nhà Cún nữa là ok chứ gì?”
Anh nhăn mặt nhìn vào đôi mắt tròn của bé, chỉ muốn rủ bé đi chơi một hôm thôi cũng khó. Bé lúc nào cũng học, học và học. Ngoài học ra, bé chỉ quan tâm đến mẹ con nhà Cún Xù thôi. Hừm. Anh nhẹ búng tay một cái vào gò má phính của bé. Bé nhăn mặt, chun mũi, lắc lắc đầu:
“Không đâu! Ai thèm lấy anh cơ chứ!”
Anh dỗi, quay mặt đi, lặng im chẳng nói chẳng rằng. Thi thoảng nhìn ra chỗ bọn cún con lon ton trong vạt nắng giữa sân mà nhăn mặt, dứ dứ quả đấm vào chúng nó. Bé lật đật gấp sách vở, chạy lại bên anh, ngồi thụp xuống, quay mặt ngó anh một cái, túm túm lấy tai anh mà lắc lắc.
“Xấu chưa này. Giận dỗi với em. Tị nạnh với mấy nhóc cún. Eo ơi… xấu xấu quá…”
Anh phì cười, xoa đầu và kéo bé lại gần, thơm nhẹ vào gò má bé, anh thì thầm:
“Đi chơi với anh, nhé!”
Gật gật. Bé chạy đi thay quần áo, nở một nụ cười tươi hơn cả nắng, tay đan vào tay anh, xiết chặt rồi đột ngột buông. Anh ngỡ ngàng, nhìn theo dáng bé, xoa lên ngực trái: “Ôi, đau tim vì bé mất. Yêu bé nhiều bé ạ!”
“Anh à, sao anh nói là anh sẽ lấy em làm vợ?”
“Vì anh yêu bé! Anh muốn bé là vợ của anh, vợ ngốc, vợ ngố, vợ ngẩn ngơ. Hahaa…”
“Xì. Ghét!”
Bé đấm thùm thụp vào người anh, cười méo mó vì tức, vì giận, vì tia nắng soi vào làm hồng má bé, làm ánh mắt bé long lanh, xoe tròn…
“Yêu bé thật à? Yêu nhiều không?”
“Nhiều lắm!”
“Yêu đến bao giờ?”
“Không biết…”
“Sao lại không biết? Ngố thế. Anh phải nói là anh sẽ yêu em đến suốt đời, yêu mãi mãi…”
“Làm gì có mãi mãi hả bé?”
Bé lặng thing, bất chợt nghe nhói ở trong tim. Anh vừa chạm vào một nỗi buồn sâu kín trong lòng bé, anh ngố quá, chẳng biết nịnh gì cả. Bé có ngốc nghếch thật đâu mà không hiểu chứ.
Tình yêu, vốn dĩ chẳng ai có thể đem ra cân, đo, đong, đếm. Những từ như “mãi mãi”, “suốt đời, suốt kiếp” chỉ là làm hồng thêm cái màu ngọt ngào của yêu thương mà thôi. Nhưng bé mặc kệ, bé thích nghe, bé ghét sự giới hạn đến tột cùng… Giới hạn. Là giới hạn ấy, là ba tháng ấy…
“Sao thế? Giận à?”
Anh dí que kem lạnh vào má bé, cúi xuống nhìn sâu vào mắt bé. Mắt bé long lanh nước, bắt gặp màu nâu ấm áp đến dịu ngọt trong đôi mắt anh. Anh khẽ khàng:
“Yêu bé đến khi nào anh không thể yêu bé thêm được nữa. Này nhé, mỗi ngày yêu thêm một ít, ngày này qua ngày khác, yêu thương chất đầy, cao như ngọn núi ấy. Chỉ sợ bé kêu nặng nhọc, không mang vác được hết tình cảm của anh thôi”
“Xì, còn lâu nhé! Tim em là tim không đáy đấy. Cứ yêu nhiều đi, em nhận tất!”
Bé khúc khích cười, cố tình va đầu vào đầu anh kêu “cốp, cốp”. Anh nhăn nhó, xoa xoa trán, bé đắc ý nhâm nhi que kem ngọt. Chà, vị socola thanh thanh, mát mát, tan dần nơi đầu lưỡi. Giống như tình yêu của bé dành cho anh. Nhỏ bé, ngô nghê, nhưng lớn dần rồi kết thành chuỗi mong-nhớ-giận-hờn… Bé nắm lấy tay anh, xiết chặt, thật chặt, mặc cho anh kêu oai oái vì đau. Bé cười, ngó lơ khuôn mặt ngố ngố của anh: “Em sẽ nắm tay anh chặt lắm đấy, không chịu buông ra đâu. Em cứ giữ thế này, thế này là…tim em bình yên lắm đấy! Biết không, tình yêu của em…”
“Bé ơi, anh nhớ bé lắm lắm…”
“Về với em đi… Một chút thôi…”
“Nhưng công việc của anh chưa xong. Khoảng một tháng nữa cơ. Ôi, anh nhớ bé đến chết mất…”
“…Chỉ…một chút… thôi mà. Về thăm em, cho em ngó mặt anh một cái… rồi anh đi… cũng không được sao?”
“Ừ ừ… bé yên tâm. Anh vẫn khỏe mạnh, chỉ đen hơn chút chút thôi. Gắng đợi anh 30 ngày nữa thôi, anh về mang quà cho bé nhé!”
“Chỉ một tí tẹo thôi… cũng… không được sao?”
“…”
“Tút… tút… tút…”
Bé khóc. Giọt ngắn giọt dài lăn trên má. Đôi má phính đã nhạt màu, chẳng còn hồng hồng như trước nữa.
Nắng nheo mắt soi và má bé, nắng khẽ khàng đọng trên mi những giọt buồn… Bé nấc nhè nhẹ, bấu tay vào thành giường bệnh. Ngoài ô cửa, bé thấy gió hát ca, đám lá cây hòa vào vũ điệu mênh mang. Khúc vui tươi và nhí nhảnh của bé đâu rồi? Bay đi đâu mất rồi? Bé chỉ nhìn thấy bóng anh, cái dáng cao gầy, giọng nói âm ấm. Bé thiếp đi khi miệng vẫn gọi tên anh.
Khe khẽ… nhẹ nhàng, đều như nhịp thở…
“Anh ơi, về với em đi…. một chút thôi… một chút thôi…”
Ngày tàn, nắng nhạt, gió thôi hát ca…
Ngày tàn, nhịp thở bớt đều… thưa thớt… tiếng gọi nhỏ dần…
Ngày tàn, nước mắt vừa kịp khô trên đôi gò má… đôi mắt một mí nhắm lại không bao giờ mở nữa…
Ngày tàn, bàn tay nhỏ bé yếu ớt buông lơi…
“Anh về rồi đây, bé ơi!!!”
“Có quà cho bé này. Gấu bông xinh xắn như bé ấy!!!”
“Đâu rồi… đừng trốn anh như thế. Cho anh nhìn mặt cái nào…”
Nhà bé vắng tiếng hát ca, mấy nhóc cún xù buồn thiu ngước mặt nhìn anh… Anh thấy tim mình trống rỗng. Cảm giác như sắp vỡ vụn ra thành từng mảnh khi bắt gặp trang nhật kí trên bàn học của bé.
Gió thổi lật từng trang, góc cửa sổ hắt hiu ánh nắng buổi chiều buồn, mây ảm đạm ngại ngùng dừng chân…
Nét chữ nhỏ nhắn, nghiêng nghiêng…
Màu mực xanh nhòe trong nước mắt…
“Anh ơi, em nhớ anh quá! Muốn gọi cho anh, nói rằng nhớ anh rất nhiều. Nhưng mà, lần nào định nhấc máy gọi cho anh, em cũng sợ anh đang bận, sợ anh nói rằng chút nữa anh gọi lại… Em sợ lắm anh ạ! Liệu em có còn đủ thời gian để chờ đợi không? Liệu em có còn được chờ để nghe giọng nói của anh nữa không?
Thôi thì, em chờ nhé!
Nhưng không chờ được lâu đâu đấy. Có nhớ, có yêu thì về mau mau với em đi. Em bị ốm rồi, ốm nặng lắm đấy. Bác sĩ nói gì đó với mẹ em, từ ba tháng trước cơ, em nghe được, nhưng những âm thanh ù đi bên tai, mắt em ngấn nước…
Ngày anh đi làm, em vẫy tay chào nhưng miệng muốn bật tiếng gọi anh ở lại. Em sợ em chẳng thể chờ anh thêm được nữa, sợ sẽ xa anh mà không được nhìn thấy mặt anh…
Nhưng…
Điều gì đến cũng phải đến anh à. Em nhập viện. Em không đau hay là không còn đủ tỉnh táo để biết mình đau nhỉ? Em chỉ nhìn thấy anh trong nỗi nhớ dài, trong giấc ngủ miên man… nghe giọng nói, tiếng cười của anh làm tim em ấm áp và bình yên lắm, mặc dù, sau khi tỉnh dậy, em lại chìm trong sợ hãi…
Em nắm tay anh, đã từng nắm rất chặt và dự định sẽ không buông ra… Nhưng, biết làm sao khi tay em không đủ sức nữa?
Anh ơi, yêu em vừa vừa thôi nhé! Đừng dành cho em quá nhiều yêu thương, để yêu thương chất thành ngọn núi… Em đi rồi, ngọn núi ấy để cho ai?
Anh ơi, tại em không tốt, tại em bỏ anh mà đi trước. Nhưng anh đã hứa là nuôi em và mẹ con Cún Xù đúng không? Nay em đi đến nơi khác rồi, nơi có những thiên thần đáng yêu đang vẫy gọi, anh phải giúp em chăm sóc mẹ con nhà cún nhé! Đừng vì giận em xấu tính bỏ đi mà ghét lây bọn chúng, chúng chẳng có tội tình gì mà…
Anh ơi, cho em thơm lên mắt, lên mũi, lên cằm, nhé!
Anh ơi, cho em hôn một nụ hôn dài, nhé!
Anh ơi, em buông tay anh ra, nhé!!!…”
Anh thấy nụ cười của mình đăng đắng, gò má nứt nẻ bỏng rát, tim vỡ vụn. Anh khóc trong lặng câm… niềm đau cứ ngấm dần, lan tỏa ra khắp ngõ ngách con tim, bàn tay run run cầm quyển nhật ký, chân đứng không vững khuỵ xuống nên nhà… “Bé… vô tâm lắm… nói đi là đi được ngay…”
Một ngày nắng đầy, vàng như màu mật ong, sóng sánh, đặc đặc trong những áng mây xốp. Anh đến thăm bé, dắt theo mấy nhóc cún xù. Bé vẫn thế, vẫn nụ cười híp cả mắt, vẫn gò má phúng phính hồng, bím tóc ngồ ngộ đặt lệch một bên…
“Bé à, bé ngủ ngon không? Có thiên thần nào phá bĩnh làm em mất ngủ không?”
“Bé à, trên đó có chàng trai nào theo đuôi bé không?”
“Hừm, nếu có, thì bé cũng không được nhận lời tên đó đâu đấy… vì… bé là của anh mà. Anh đã bảo sẽ lấy bé mà…”
“Xì, còn cười à? Sao không ngúng nguẩy nói không mà… không mà như trước kia ấy? Sao cứ cười thế?”
Đáp lại những câu hỏi của anh chỉ là gió, gió thổi nhiều đợt, se sắt tim… Trong ráng chiều lấp lánh màu ngũ sắc, anh thấy ẩn hiện khuôn mặt bé. Bé nhìn anh, cười với anh, mắt hấp háy vui. Anh mỉm cười, nói khẽ: “Bé này, anh sẽ lấy bé đấy!”
Yêu thương nhẹ nhàng tựa hồ một khúc ca của gió, len lỏi vào trong tim cảm giác ấm áp, niềm hạnh phúc ngọt ngào không trọn vẹn… Nhưng còn đó, kỉ niệm thân thương gọi tên miền nhớ…

Bé này! Anh sẽ lấy bé đấy Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown