– Chào Erin – Shawn Hayden đứng ở bậc cửa tiệm hoa “Vẻ đẹp”, nơi tôi vừa xin được một chân làm việc vào cuối tuần – Mua hoa giờ này có muộn quá không?
Bà Becker, chủ cửa hàng, vừa mới bảo tôi chuyển tấm bảng ghi “mở cửa” thành “đóng cửa”, nhưng tôi vẫn để Shawn vào, ước ao là giá như tôi nhìn thấy cậu ta từ xa để có thể có thì giờ chải đầu và chỉnh lại quần áo.
“Ôi, đừng lo”, tôi tự nhủ – “vẫn là Shawn mà mình hay đùa từ hồi lớp 3 đó mà!”. Chỉ có điều bây giờ Shawn đã cao hơn tới 20 cm so với vài năm trước, và trông nghiêm nghị tới mức chẳng bao giờ tôi dám đùa.
– Bạn muốn mua hoa gì? – Tôi cố dùng giọng “chuyên nghiệp”, dù hơi run một chút.
– Hoa hồng ấy, sáu bông.
– Hoa đỏ được không? Chỉ còn mỗi hoa đỏ thôi.
– Được, màu gì cũng được – cậu ta cười.
– Để mình gói và buộc lại, trông sẽ đẹp hơn – Cái câu tôi vừa nói còn nhiều hơn cả số từ mà tôi nói với Shawn trong suốt năm vừa rồi.
Khi tôi bọc bó hoa bằng giấy bóng và thắt nơ bằng những dải lụa mà chúng tôi chỉ dùng cho những bó hoa đắt tiền thì Shawn cẩn thận đi chầm chậm trong cửa hàng, ngắm từng loại hoa.
Chỉ hai, ba năm trước, tôi lớn vụt lên và rất hiếu động, chân tay không lúc nào yên. Và tôi cao vượt cả bọn con trai. Nhưng cuối cùng thì tôi ngừng cao lên và bọn con trai bắt kịp. Shawn là một trong những cậu bạn “nhổ giò” cuối cùng, nhưng bây giờ thì tôi có kiễng lên cũng không bằng cậu ta.
– Mọi việc hôm nay thế nào? – Tôi hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vào cái nơ đang buộc. Shawn làm thêm ở cửa hàng tạp hóa cách cửa hàng hoa “Vẻ đẹp” một dãy phố.
– Như mọi khi thôi – Cậu ta đáp – Chỉ gói đồ cho khách. May là không làm vỡ cái gì. Mình là một kẻ tầm thường thôi…
Nhưng lại không tầm thường ở trường. Cứ hỏi những cô gái có cảm tình với cậu ta mà xem. Hay là hỏi tôi cũng dc. Tôi cứ luôn đi qua trước mặt cậu ta, dù tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là gật đầu chào và đi tiếp.
– Bạn làm thêm ở cửa hàng tạp hóa Renfrow à? – Tôi hỏi, ra vẻ mình chưa hề biết.
– Đúng, nhưng làm việc ở đây thích hơn nhiều, bạn được ngửi những bông hoa thơm thay vì những loại mùi hỗn hợp.
Shawn cầm lấy bó hoa , trả tiền rồi đi ra.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Shawn thì bà Becker chạy vụt ra từ nhà sau, thậm chí chẳng thèm giả vờ là mình không nghe trộm. Những người chủ cửa hàng hoa luôn biết mọi điều xảy ra với mọi người trong thành phố, bà ấy nói thế, chẳng hạn như là ai vừa đánh nhau hay là quên một ngày kỉ niệm, ai không thèm gửi hoa cho người yêu, hay thậm chí cả những cô gái tự mua hoa cho mình để làm cho bạn trai của mình phải ghen tức. Những gì bà ấy không biết, bà ấy phải tìm cách biết bằng được.
– Hẳn cậu Shawn có bạn gái mới vì cậu ấy nói là hoa màu gì cũng được – bà Becker lẩm bẩm – chứ nếu một cô bạn gái quen thân từ lâu rồi thì cậu ta phải biết cô ta thích màu gì chứ. Để chờ xem cậu ta có quay lại không…
Shawn có quay lại. Hai tuần sau đó, cứ vào 6 giờ tối thứ bảy, Shawn lại đến mua 6 bông hồng đỏ.
– Hay chúng ta bảo cậu ta là chúng ta sẽ gởi hoa miễn phí đến cho bạn gái cậu ta để xem cô ta là ai? – Bà Becker nói – Cháu có tò mò không?
– Không ạ – tôi đáp nhanh – Cháu không quan tâm.
Thật chẳng đúng thế! Cô bạn thân Julie và tôi ngồi hàng tiếng đồng hồ để băn khoăn về điều đó khi chúng tôi cùng ngồi làm bỏng ngô.
– Hẳn cô gái đó học ở trường khác – Julie khẳng định. Nếu cậu ta hẹn hò ai đó học cùng trường Franklin với bọn mình thì bọn mình đã biết rồi!
– Nếu ai hẹn hò ai đó cơ? – Bé Alex 8 tuổi bỗng xuất hiện ở cửa bếp. Hừ, tôi đã nghĩ thằng em trai của tôi là dễ thương cơ đấy. Nhưng đó là trước khi nó bẻ khóa quyển nhật ký của tôi và đọc hết, lại còn “trích dẫn” từ quyển nhật ký ra vài câu mỗi khi cả nhà ngồi ăn cơm.
– Gián điệp thường không sống lâu đâu, Alex – Tôi bảo nó.
– Nhưng họ lại rất vui vẻ khi họ sống – Nó cười láu cá.
– Gần đến giờ đi ngủ rồi, Alex – Tiếng mẹ tôi gọi. thằng bé vừa chạy đi vừa cười.
– Thế là tất cả những gì chúng ta biết chỉ là Shawn mua hoa hồng vào mỗi thứ bảy – Julie thở dài.
– Giá như Shawn mua hoa hồng tặng tớ – Tôi cũng thở dài.
– Shawn, Shawn, chị Erin thích Shawn – Alex nhảy vào bếp và chạy vòng quanh, nói ngọng cả chữ “Shawn” – Nhưng Shawn sẽ không mua hoa hồng cho chị đâu. Ha ha ha!
– Thôi đi nào, Alex! – Tiếng bố tôi quát.
– Shaw-awm, Shaw-awm – Thằng bé hát líu lo cho đến khi mẹ tôi chạy xuống bếp và bắt nó đi ngủ.
– Thế mà tớ đã nghĩ có anh trai còn tệ hơn là em trai – Julie kết luận.
Tối thứ ba, bố mẹ tôi đi có việc và tôi phải trông Alex. Bố mẹ vừa đi khỏi, Alex đã đòi ăn mì ống và pho mát.
– Em sẽ không ăn cái gì khác. Chị không bắt em ăn được đâu! – Nó bảo.
Chọn lựa giữa sự nhõng nhẽo của Alex và đi ra cửa hàng quả là dở. Nhưng điều mà tôi làm sau đó lại làm tôi nghĩ là liệu tôi có điên không: Tôi đi đến cửa hàng Renfrow.
Đó là cửa hàng gần nhất, tôi viện cớ khi thay quần áo và xỏ dép xăng đan. Tôi thực sự nghĩ là Shawn chỉ làm vào cuối tuần nên dắt cả Alex đi cùng. Nhưng hóa ra Shawn lại đang ở đó, bận rộn gói đồ và tính tiền cho khách. Tôi định quay đi, nhưng Shawn đã nhìn thấy khi Alex chạy vụt vào chỗ những giá để mì ống.
– Cấm ăn pho mát đấy – Tôi gọi với theo Alex. Đã hơn một lần, tôi bắt gặp nó mở hộp pho mát ngay trong cửa hàng và chén lấy chén để. Tôi chọn ít sữa và sôcôla trong khi Alex đã lấy được 3 hộp mì ống và một ít pho mát.
– Em ra ngoài đợi đi, để chị trả tiền – Tôi bảo Alex. Không đời nào tôi lại để nó biết đây là Shawn.
– Nhưng em muốn mua kẹo nữa – Alex tức đỏ mặt.
Tôi đành mua cho nó hai thanh kẹo, hy vọng “bịt miệng” nó được. Tôi thấy nhẹ cả người khi Alex bận rộn bóc vỏ kẹo và không để ý đến việc tôi chào Shawn khi trả tiền.
Bỗng có tiếng ông chủ của hàng gọi to:
– Shawn ơi, ra dãy số 6. Mỳ ống bị rơi hết xuống sàn đấy!
Tôi vội đẩy Alex ra cửa, nói là tôi sẽ gửi tiền sau vậy. Nhưng Alex giật tay tôi ra, kiễng chân lên hỏi Shawn với vẻ khoái chí:
– Anh là Shawn à?
Shawn vừa gật đầu vừa chạy ra dãy hàng số 6, nhưng Alex lại gào tướng lên:
– Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng chị ấy!
Ôi, tôi chỉ muốn đất nứt ra cho mình chui xuống. Ông chủ cửa hàng Renfrow nhìn Shawn và cười. Alex thì thè lưỡi còn Shawn thì nhìn tôi chằm chằm. Tôi vẫn không nhớ ra làm cách nào mà tôi đi ra khỏi cửa hàng được.
– Chị có mách bố mẹ không? – Alex hỏi khi tôi giận dữ dắt nó về.
– Mách là em làm hỏng hết mọi việc của chị à? Thế thì có ích gì? Em đã hư quá rồi! Đi nhanh lên!
– Thế chị có nấu mì ống với pho mát cho em nữa không?
– Alex, im miệng một lúc đi!
Sau lần đó, tôi luôn tránh gặp Shawn ở trường. Tối thứ sáu, Julie và tôi cùng đi ăn kem, bàn nhau xem có sửa chữa được vấn đề chút nào không.
– Cậu ta sẽ quên ngay thôi – Julie an ủi – Có nhớ vũ hội năm ngoái của trường mình không? Tớ vào nhà vệ sinh và lúc đi ra, giày còn dính cả giấy vệ sinh. Tớ tưởng mọi người sẽ trêu tớ suốt đời, nhưng đâu phải thế.
– Thôi, ít nhất thì cũng sắp hết năm học rồi – Tôi tự trấn an – với lại mỗi khi nhìn thấy cậu ta, tớ sẽ chạy tránh đi, chạy nhiều càng khỏe mạnh!
Vào ngày thứ bảy ấy, hình như cả thành phố đi mua hoa. Cho nên lúc 6 giờ kém 15, khi một bé khoảng bằng tuổi Alex chạy vào cửa hàng hoa “Vẻ đẹp” và hỏi mua 6 bông hồng đỏ thì trong cửa hàng chỉ còn hoa màu hồng.
– Cũng được. Gì cũng được! – Cô bé quẳng tiền lên mặt quầy tính tiền kèm theo một tiếng thở dài.
– Hẳn chị là Erin? – Cô bé nói khi tôi gói hoa bằng giấy bóng màu xanh – Chị rõ là đã gây bao nhiêu rắc rối!
– Gì cơ? – Tôi hỏi. Bà Becker hạ cái kéo đang dùng để cắt hoa xuống, nghe ngóng.
– Anh em đến mua hoa ở đây chỉ để nói chuyện với chị. Rồi anh ấy đem bó hoa về cho mẹ. Mẹ em lại trách bố em vì bố chẳng bao giờ mua hoa cho mẹ. Thế là bố em bắt em đến đây mua hoa.
– Anh trai cháu tên gì? – Bà Becker hỏi xen vào.
– Shawn Hayden. Anh ấy làm thêm ở cửa hàng Renfrow. Mọi cô gái đều thích anh ấy – Cô bé giật lấy bó hoa, chạy ra cửa và nói với lại phía tôi – Em thật không biết là anh ấy thích gì ở chị đấy!
– Mua hoa cho mẹ cậu ta à? – Julie hỏi.
– Thực sự thì không. Em gái cậu ta nói cậu ta mua hoa để nói chuyện với tớ. Rồi đưa hoa cho mẹ.
– Cậu ta có vẻ hay ngượng thật.
– Sao lại ngượng với tớ kia chứ? Bọn tớ đã biết nhau từ hồi bé mà!
– Nhưng có mấy khi cậu nói chuyện với Shawn đâu.
– Đúng hơn là tớ không dám. Cậu ta lớn hẳn lên và có vẻ như là một con người khác.
– Cũng có thể không khác lắm đâu. Thế bây giờ cậu định làm gì?
– Thứ sáu, khi cậu đến trường học bơi – Tôi đưa cho Julie một mảnh giấy – Hãy đưa cái này cho Shawn.
– Nhiệm vụ đã hoàn thành – Julie thông báo vào buổi trưa thứ sáu.
Tôi có cảm giác nín thở suốt cả ngày thứ bảy. Đến 6 giờ tối, vẫn chẳng thấy đâu. Khi tôi giúp bà Becker bê những bó hoa cuối cùng lên chiếc xe chuyển hoa, tôi cố không nhìn về phía cửa hàng Renfrow, cảm thấy như là một cái liếc nhìn thôi sẽ làm mọi chuyện trở nên xui xẻo.
Rồi tôi quay trở vào trong cửa hàng, chuẩn bị túi xách để đi về – một cách rất chậm chạp. Đến 6 giờ 15 phút thì tôi bỏ cuộc. Thôi, ít nhất thì mình cũng biết là cậu ta có cảm tình với mình, tôi nghĩ.
Đúng lúc đó thì tôi nghe tiếng Shawn ngay sau lưng:
– Có người làm vỡ một vài thứ và mình phải dọn dẹp, nếu không mình đã đến đây từ 6 giờ. Thế bây giờ còn dùng được cái này nữa không? – Shawn vẫy vẫy mảnh giấy Julie đã đưa cho cậu ta, một mảnh giấy có ghi: “6 bông hồng đỏ miễn phí vào lúc 6 giờ tối thứ bảy – gặp Erin”.
– Có chứ! – Tôi cầm 6 bông hồng đã được bó cẩn thận và đưa cho Shawn – Mình sẽ trả tiền cho bà Becker.
– Không, mình sẽ trả – Shawn nói.
Cùng với 6 bông hồng, tôi và Shawn đi ra cửa hàng bánh gần đó, rồi đi bộ về nhà. Tôi nói với Shawn là tôi đã ngại không dám nói chuyện với cậu ta. Cậu ta cười to:
– Mình cũng thế. Cho đến khi mình cao vượt được bạn.
Còn một chuyện vui nữa là Alex và Sara – Sara là cô em gái của Shawn đã đến mua hoa hồng – Shawn luôn rên rỉ mỗi khi nhắc đến tên cô em gái, giống y như tôi lúc nhắc đến Alex. Shawn dẫn Sara đến nhà tôi ăn tối và gặp Alex, những bữa ăn cuối cùng kết thúc bằng một cuộc thi nhõng nhẽo giữa hai đứa trẻ. Tuy nhiên, có lẽ đến một ngày nào đó chúng nó sẽ có cảm tình với nhau. Cũng như Shawn và tôi, trông chúng có vẻ hợp nhau lắm!