“Anh sẽ đến Hà Nội vào tháng Mười một, đưa em đi qua những con phố sáng lung linh ánh đèn, thơm nồng hoa sữa…”. Câu hứa ấy, đã từng khiến em hạnh phúc như trong cơn mơ, khiến em đợi chờ, khiến em mong nhớ…
“Vì anh đàn lên dạ khúc của Chopin
Tôi kỉ niệm một tình yêu đã chết …”
“Play back” lần thứ bao nhiêu rồi? Em cũng không còn nhớ nữa. Bản Dạ khúc tháng Mười một của Jay Chou, giai điệu sầu thương làm trái tim muốn vỡ tan theo từng tiếng nức nở của phím đàn. Bản Dạ khúc của tháng Mười một, anh còn nhớ không anh?
“Anh sẽ đến Hà Nội vào tháng Mười một, đưa em đi qua những con phố sáng lung linh ánh đèn, thơm nồng hoa sữa…”
Câu hứa tháng Ba ấy, đã từng khiến em hạnh phúc như trong cơn mơ,
Khiến em đợi chờ,
Khiến em mong nhớ,
Và giờ này, khiến em thật chơi vơi!
Tháng Ba đã ở lại với những tờ lịch cũ, với mắt môi đắm say, với lời yêu nồng cháy, với giấc mơ về một ngôi nhà chung có anh, em, hai cậu nhóc sinh đôi và một căn phòng sách thật to là to. Trái tim anh cũng đã ở lại cùng tháng Ba…
Em đã vỡ tan vì tháng Ba, khóc vì tháng Ba, oán giận tháng Ba. Nhưng ngay lúc này đây, với tháng Ba, em không còn oán giận nữa.
Vì ngoài kia, em nghe tiếng bước chân thật êm trên cỏ mềm, tháng Mười một đến rồi, đầy gió và nắng hân hoan. Bàn tay trái hôm nào vẫn chờ đan những ngón tay trắng xinh ôm lấy năm ngón tay thô ráp mà vững chãi của anh, giờ buông lơi cho gió mơn man, nắng vờn tơ sợi.
Chẳng còn tháng Ba nữa, em để tháng Mười một dắt em qua những nẻo đường thơm rơi hoa sữa.
Chẳng còn tháng Ba nữa, em để tháng Mười một ru hồn chơ vơ…
Nhưng giây phút này, em còn muốn nghe khúc nhạc của đêm…
“Tình yêu ấy đã chết
Vì anh em sẽ đàn lên dạ khúc của Chopin…”