Kênh Chia sẻ Tổng Hợp, Học Ngữ Văn, Soạn Văn,Viết văn... Kiến Thức Internet...( HocNguVan.Com )

Cuộc hôn nhân “hạn định”

Tôi quay qua nói với Lãm:
– Chúng ta cưới nhau đi!
– Tại sao?
– Chẳng tại sao cả. Lãm 35, tôi 30, đã quá già để bắt đầu một cuộc yêu đương.
Lãm nheo mày suy nghĩ. Đó là một buổi chiều tôi cùng Lãm ngồi uống café trên bến Bạch Đằng, trong một con thuyền nổi, sóng nước lèo tèo trôi, gió làm bay cái mái tóc ngắn cũn cỡn cả hai đứa.
– Tại sao lại là tôi? – Lãm cuối cùng cũng buột miệng ra nói khi đôi mắt vẫn nheo nheo nhìn về phía bên kia chân cầu vượt Thủ Thiêm.
– Vì gia đình cậu bắt lấy vợ, gia đình tôi bắt lấy chồng. Chúng ta chẳng ai yêu ai. Chung sống như bạn bè một thời gian rồi đường ai nấy đi, nếu không thì tội ông bà già ở quê, bị người ta nói này nói kia.
Lãm vẫn không nhìn về phía tôi mặc dù tôi đã nói một thôi một hồi những điều cần nói. Tôi biết Lãm đang nghĩ gì. Chúng tôi quá thân đến nỗi hiểu nhau trong từng suy nghĩ. Lãm đốt thêm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Trong vòng khói, mắt Lãm vẫn nheo, vì nắng, vì suy nghĩ, vì gió hay vì mấy sợi tóc bay chẳng theo chiều gió nào. Thôi kệ.
Tôi khuấy ly café còn một nửa, thêm một chút đường dù café không còn một chút hơi nóng. Khi nào sắp đến tháng – cái thời kỳ tương tác với mặt trăng – tôi cũng thế, thèm ngọt đến điên đảo. Hôm nay café đã ngọt như chè, tôi vẫn với tay cho thêm chút đường nữa.
– Thế nào?
– Thế nào là thế nào? Nhi không để tôi nghĩ hả? Chuyện hôn nhân chứ có phải chuyện đùa đâu?
– Nếu Lãm coi đó là đùa thì là đùa. Chúng ta “hạn định” cuộc hôn nhân này trong 2 năm, không con, không tài sản chung. Nếu trong thời gian ấy, Lãm gặp một ai đó thích hợp thì tôi sẽ để Lãm đi. Lãm cũng làm như thế đối với tôi, được chứ?
– Nhưng tôi chưa bao giờ coi hôn nhân là đùa. – Lãm gay gắt nói.
Tôi bất ngờ vì điều này. Tôi nghĩ tôi đã đủ hiểu Lãm, đã đủ biết trong đầu cậu ta đang nghĩ: “Ờ, trò chơi này thú vị đấy, chơi luôn đi, mất mát gì đâu!”. Không ngờ Lãm nghĩ khác. Cậu ta chin chắn hơn tôi tưởng. Mà cậu ta 35 tuổi chứ có ít gì.
– Nhi quên K. rồi hả? Thực sự quên?
K. là mối tình đầu và duy nhất cho đến bây giờ của tôi. Tôi yêu K. khi tôi chưa đầy 18 tuổi, là con bé lớp 12 với lắm mơ ước ngây ngô. K. 30 tuổi, hơn tôi đúng một giáp. Tôi yêu K. vụng dại, say đắm (hay chính tôi nghĩ thế).
Một buổi chiều, cũng vào tầm giờ này, tức là khoảng 3 hay 4 giờ chiều gì đó, tôi và K. ngồi đối diện nhau trong một quán café sân vườn đầy ắp người, K. khuấy ly café đầy những đá trong một cái ly trong vắt nhìn thấy cả từng hạt bọt nổi lềnh bềnh trên bề mặt, thản nhiên nói:
– Chúng ta chia tay đi!
– Tại sao?
– Anh phải lấy vợ, em còn quá nhỏ.
Lý do chính đáng, tôi nghĩ thế. Và tôi đáp lại gần như ngay lập tức: “Nếu đó là điều anh muốn”.
Tôi không níu giữ K. cho riêng mình. Thật lạ là tôi có thể dễ dàng chia tay đến vậy hay tôi không yêu K. nhiều như tôi tưởng? Nhưng sau K., tôi chẳng có cảm giác với bất kỳ người đàn ông từng trải, đứa con trai ngớ ngẩn nào nữa. Tôi không hiểu tôi. Thậm chí bây giờ tôi chẳng nhớ rõ khuôn mặt ấy như thế nào, có lẽ khuôn mặt K. đã meo mốc bởi thời gian, nhoà trong ký ức. Trước mặt tôi bây giờ chỉ có Lãm, tôi cần cậu ta cho cuộc hôn nhân “hạn định” của mình như cái kiểu cây tầm gửi cần 1 cái cây để gửi, ăn hết chất dinh dưỡng nuôi cái cây đó vậy. Lãm là cái cây của tôi.

Cuộc hôn nhân “hạn định”
– Tôi quên K. rồi! – Tôi thản nhiên đáp.
– Nhưng sau K., Nhi đâu yêu ai?
– Tôi làm sao biết được chứ, nên mới cần thử với Lãm.
Lãm nhìn tôi, trố mắt ngạc nhiên. “Thử yêu” với cậu ta chắc hẳn là khái niệm hết sức mơ hồ (trong khi cậu ta hằng ngày tiếp xúc với hàng tá những cô gái xinh đẹp, nhưng chưa “thử” lần nào).
Lãm và tôi quen nhau khi chúng tôi tham gia một teambuilding cách đây gần 2 năm cho những người có thu nhập kha khá nhưng không biết đổ tiền vào đâu, cộng thêm là những kẻ độc thân, thêm nữa là ưa khám phá. Chúng tôi là một cặp khá hợp “rơ” với nhau, hiểu nhau như cặp bài trùng. Từ đó đến nay, chúng tôi cặp kè đi bên nhau như hình với bóng, như đôi tình nhân nhưng không hiểu sao chẳng thể nào yêu nhau được.
Tôi đặt mạnh tay lên mặt bàn, chồm người qua phía bên Lãm. Chiếc bàn rung lắc chao đảo. Tôi hôn Lãm trong vòng khói sương sương và trước sự ngỡ ngàng của Lãm. Lãm không hề nhắm mắt, tôi cũng vậy – như một sự trao đổi tình cảm một cách vô tâm. Khi tôi buông Lãm khỏi đôi môi mình, sau cái ngỡ ngàng vì cái hôn vội, bất ngờ, Lãm hỏi (cái câu tôi nghe đến lần thứ n trong cuộc nói chuyện ngày hôm nay):
– Tại sao?
– Vì chúng ta sẽ bắt đầu cuộc yêu đương từ hôm nay.
– Tôi có nói đồng ý sao?
– Rồi Lãm cũng sẽ đồng ý thôi. Tin tôi đi!
Mặt Lãm chuyển từ đỏ sang tái xám, đứng bật dậy, cậu ta làm động tác còn nhanh hơn những gì tôi nghĩ về một kẻ thư sinh cao gầy: một tay vơ vội chiếc chìa khoá và gói thuốc hút dở, tay kia cầm chiếc áo vest đang vắt vẻo trên ghế, chân bước nhanh qua các dãy bàn, tuyên bố: “Tôi về!”.
Chà, cậu ta giận thật. Chưa bao giờ tôi thấy Lãm giận cộng thêm phản ứng khá thái quá như ngày hôm nay. Gì chứ, tôi đưa ra lý do có những lý lẽ thuyết phục, tôi hôn cậu ta để chứng tỏ điều đó, rằng tôi sẽ làm điều tôi muốn và sẽ được. Cậu ta không hiểu tôi. Thôi, bỏ qua đi, cậu ta quá cứng đầu để chấp nhận thử thách này. Ngày trước chơi mấy trò teambuilding, trò nào cậu ta cũng không “ngán” cơ mà, trò chơi này chỉ cần tôi và cậu ta “hợp tác” là mọi chuyện suôn sẻ hết. Cậu ta mới là người quá đáng.
Gió vẫn thổi lồng lộng trên con thuyền chòng chành nước. Chiều nay gió lớn, chắc sắp mưa. Sài Gòn mùa mưa mà, trách sao được. Tôi dợm bước…
K.
K.
Là K. K “của tôi” ngày xưa. Trong những giấc mơ của mình, tôi chưa bao giờ nhớ đến K. Tôi cũng quên cả khuôn mặt K. K. nhạt nhoà lắm, ít về với giấc mơ vội vàng của tôi lắm. Nhưng K. đang trước mặt tôi kia, từng góc cạnh, từng đường nét khuôn mặt K. rõ ràng, rành mạch, rõ từng ly từng tí. K. dắt đứa trẻ chừng 8, 9 tuổi bước khỏi con tàu chòng chành nước, tiến về phía để xe.
K.!
Tôi muốn gọi, nhưng cổ uất nghẹn. Là K. mà, K. bằng xương bằng thịt trước mặt tôi cơ mà, là K. một thời tôi yêu thương đến điên dại, là K. một thời rũ bỏ tôi như tôi chỉ là kẻ rong chơi qua đường… Tôi vẫn giữ tình yêu về K.? Không thể, không thể.
Tôi chới với chạy theo cha con họ. Đứa trẻ lí lắc cầm tay bố cười hớn hở. Nhưng họ đi nhanh quá, hay là do tôi quá chậm?
Khi tôi đang còn loay hoay với thằng cha giữ xe cò kè về đồng tiền rách một góc của tôi đưa ra thì xe của cha con họ đã hoà vào dòng người vội vã ngoài kia. Dúi vào thằng cha giữ xe 20.000 đồng, tôi chạy vọt theo chiếc xe Air Blade màu đen chạy trước tôi vài trăm mét. Đứa bé vẫn lí lắc kể chuyện cho người đàn ông ngồi phía trước, hoa tay múa chân điệu bộ gì đấy. Bất chợt, K. trước mặt tôi, K. của xa xưa rõ ràng trong đầu tôi tới từng milimet.
Tôi nhớ K., rất nhớ, như cái kiểu người ta quen và nghiện cái gì đó không định hình. Hiện tại, bây giờ, tôi nhận ra, tôi nhớ K. đến mức nào. Đường nét trên khuôn mặt, lông mày, cái mũi thẳng và cái cằm chẻ… tôi nhớ ngày xưa tôi mân mê từng chi tiết nho nhỏ trên khuôn mặt K. đến nỗi có lần K. bảo tôi: “Anh giống như con búp bê để em chơi cả ngày không chán”. K là con búp bê đẹp nhất, đẹp đến nỗi mỗi lần hôn K., tôi hôn tỉ mẩn từng đường nét, xoa tay vào mái tóc dày và xơ cứng của K.
Tôi mông lung theo những cảm xúc từ cái thời cũ rích ấy, mang ra nhào nặn thành một câu chuyện cổ tích đẹp trong mơ. Sài Gòn chiều, trời âm u, ai cũng vội vã chạy ngược chạy xuôi, leo lên lề một cách cẩu thả. Tôi vẫn dõi theo K. và đứa bé giữa khoảng cách của vài chục người.
Đèn đỏ, tôi thắng gấp, chạm vào đuôi xe của một thằng cha nhìn là thấy mất dạy. “Đ.m, không thấy đèn đỏ hay sao mà chạy như con điên thế?” – nó “quạt” cho tôi cái câu nghe là muốn đánh lộn. May cho nó, hôm nay “bà nội nó” hiền đột xuất, không thèm đếm xỉa gì. K. đâu? K. và thằng nhóc nít đâu? Tôi nhìn quanh quất.
Chiếc Air Blade cách tôi vài trăm mét, đang ở phía bên kia đường.
Tôi lạc mất K. giữa ngã tư đường phố. Thật vô duyên.
Tôi muốn khóc.
– Được rồi. Tôi đã suy nghĩ. Tôi đồng ý tham gia trò chơi này, ok không? – Lãm gọi giật tôi khi tôi đang mông lung nhìn về khung cửa của quán cafe, bên ngoài mưa loang loáng nước, những chiếc xe vẫn hối hả chạy về. Sau 2 tuần Lãm “im hơi lặng tiếng”, câu đầu tiên của cuộc hẹn là thế này đây.
– Nhi đã gặp K.
– Sao?
– Cái hôm Nhi và Lãm ngồi trên bến Bạch Đằng ấy.
– Rồi sao?
– Nhi không theo kịp K. Nhi lại mất K. một lần nữa.
Tôi khóc. Tôi không ngăn mình lại được. Trước mặt Lãm, tôi luôn là đứa cứng rắn, ngông nghênh và không chịu đầu hàng. Tôi khóc nấc lên. Sau làn nước mắt, Lãm nhìn tôi bối rối. Vòng tay Lãm ôm ngang bờ vai, cảm giác ấm áp, thật ấm.
– Này này, Nhi đừng khóc nữa, người ta tưởng tôi bắt nạt Nhi kìa. Này, này,,,
Tôi cứ gục đầu trên vai Lãm, khóc cho hết. Lãm dịu dàng, Lãm thanh lịch, Lãm tốt… nhưng, Lãm chỉ có thể là bạn. Tôi nên kết thúc trò chơi của mình. Trò chơi tôi định đưa ra để xua những lời đàm tếu, để cho biết mình cũng giống như những đứa con gái khác… Trò chơi này, không ai hạnh phúc, cả tôi, cả Lãm, tôi biết điều đó. Tôi là kẻ khơi mào, tôi nên dừng lại.
Lãm là người bạn tốt, thực sự tốt.

Cuộc hôn nhân “hạn định” Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown