Càng ngày, anh càng thấy nhiều những người đàn bà to mồm đòi quyền bình đẳng với đàn ông.
Càng ngày, anh càng thấy nhiều những thằng đàn bà đôi co với những con đàn bà ấy.
Càng ngày, anh càng thấy nhiều những bài viết kiểu kiểu “đàn ông phải làm đàn bà phục, đàn ông thông minh dạy vợ bằng trái tim chứ không phải nắm đấm,…blah blah blah”.
Anh không muốn đánh giá, anh cũng chẳng phải kẻ học rộng hiểu nhiều, để mà đánh giá.
Anh chỉ thấy, theo lẽ thường, những kẻ hay hô hào sẽ làm ngược lại những điều chúng nói. Bố mẹ anh sống với nhau 18 năm, anh chỉ thấy bố anh đánh con vì cãi mẹ, chứ chưa bao giờ thấy bố anh nặng nhẹ với mẹ bao giờ.
Anh chỉ thấy mẹ anh trông hàng nấu cơm rửa bát, bố anh lấy hàng lau nhà giặt quần áo chăm con, chưa bao giờ thấy bố mẹ đôi co việc nhà với nhau nửa lời. Anh không biết bố anh dạy mẹ anh thế nào, chỉ biết bố tôn trọng mẹ cũng nhiều như mẹ tôn trọng bố.
Anh biết người ta vẫn yêu nhau theo nhiều cách, có điều, vì anh được nuôi dạy theo cách ấy, cho nên anh yêu cô gái khiến anh nể trọng, anh coi sự bình đẳng trong tình yêu, trong gia đình là thứ không được phép thỏa thuận, không cần phải nói thành lời, anh coi thường những lời hô hào, những bài học, những triết lý sống rỗng tuếch.
Con người ta cần đọc bao nhiêu quyển “quà tặng của cuộc sống”, “hạt giống tâm hồn” để trở thành một người tốt? Cần đọc bao nhiêu bài học như thế để có một gia đình yên vui?
Anh sẽ chẳng bao giờ dạy em. Bởi vì anh không đứng trên em để dạy em. Bởi vì, yêu thương là đủ. Bởi vì, khi người ta yêu thương nhau thật lòng, tình yêu sẽ tự biến thành trách nhiệm, cảm thông, và sự sẻ chia.
Bởi vì có em, anh đã rất may mắn rồi.