– Nhưng trong tủ con còn vài bộ, vẫn còn mới lắm mà…
– Trời… mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đóng, vài chục ngàn 1 cái, tại mẹ mua cho con thôi chứ không đời nào con mua.
– Nhưng bây giờ làm sao mẹ có 5 triệu cho con bây giờ, nhà mình ngèo quá mà,con xem tết sắp đến rồi mà nhà mình có sắm sửa gì được đâu, nay con lại xin thêm 1 khoản tiền lớn như vậy.
– Mẹ ơi, cái nhà mình có vác ra đường đc không, còn cái mặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con quê chết đi được.
– Nhưng mẹ thật sự không có tiền!!!
– Con không biết nếu mẹ ko cho con thì con pỏ nhà đi, tự con đi tìm lấy vậy, con cũng chán sống ở ngôi nhà mục nát này lắm rồi!
– Mẹ… thôi được rồi con cho mẹ 1 tuần đc ko ?
– Vậy thì 1 tuần vậy… hừ
Nó bỏ đi mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ nơi có tấm hình chồng vẫn đang dỏi mắt theo bà, bà khóc, bà trách sao ông ra đi quá sớm, để lại bà với những lo toan, bà trách sao ông ko ở lại để cùng bà san sẻ những niềm vui, giờ đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng kon trai đang tuổi lớn lại ko muốn thua sút bạn bè, bà phải làm sao đây khi trong nhà còn không có được 1 đôi đũa lành lặn, cái nghèo nó đeo đuổi bà bao năm nay giờ vẫn chưa buông tha. Bà lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài.
Vóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rửa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không 1 phút nghỉ nghơi, bà chỉ biết làm càng nhiều thì sẽ có càng nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan giỏ len của cô hàng xóm để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối, bà ít ăn hơn, bà chỉ biết làm và làm.
Có lẽ giây phút mà bà rời khỏi công việc là lúc đi hâm nóng đồ ăn cho nó, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn với con, bà lo lắng nhiều điều, việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng sâu húp, tưởng chừng như không thể nhìn thấy đôi mắt luôn u buồn nữa.
– Lại là trứng à… hôm qua trứng luộc hôm nay trứng chiên, hôm quaa canh bí hôm nay canh bầu. Mẹ à… mẹ có hâm nóng mấy món này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì con cũng chẳng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẻn thế… mẹ xài thoáng 1 chút nữa có được không.
– Mẹ… mẹ…
– Ngày mai kon không muốn thấy mấy món trứng này nữa đâu… mẹ hiểu con nói gì rồi đó
Với bà nó còn hơn cả 1 đứa con, dường như nó là 1 trách nhiệm, 1 bổn phận mà bà phải luôn hoàn thành, đã biết làm thế nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì bà quá thương con nên bà đành cam chịu.
Lời ra tiếng vào nói bà là người nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai biết đc tấm lòng của 1 người mẹ cao cả như thế nào
– Xem như vậy mẹ cũng còn thương kon, hôm nay có thịt và canh rau, khá hơn hôm qua nhưng sao canh ít vậy
– À… hồi nãy mẹ hơi đói nên ăn trước rồi, phần đó là của con.
Để ngoài tai những lời bà đang giải thích nó cho miếng thịt vào miệng nhai ngấu ngiến, bà nhìn nó ăn mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ không 1 tiếng động. Bà lại tiếp túc trở lại với công việc của mình.
Đôi bàn tay nhám nhụi ấy bây giờ lại thêm những vết kim đâm vào, những lần như thế bà lại khẽ giật mình và cho ngón tay vào miệng ngậm, bà sợ cái đau làm bà la toáng lên làm nó thức giấc, những giây phút ấy đôi mắt bà ngồi với ngọn đèn dầu le lói, nhìn chiếc bóng của mình chảy dài trên tường bà trò chuyện với chiếc bóng ấy bằng những dòng suy nghĩ, bằng những cái rung ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn.
Bà trách cho thân phận quá ngèo, không thể lo cho đứa kon trai được bữa cơm no trọn vẹn, bà trách sao mình vô dụng không thể cho con mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy chỉ có bà cô độc, bà không biết chia sẽ cùng ai, rồi bà sợ những cơn gió đầu xuân thổi qua làm nó lạnh run, bà sợ những cơn mưa lạnh làm nó thức giất vì những lỗ hổng trên mái nhà và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh không được nhìn thấy gương mặt thương iu của nó, bà bấu chặt lòng ngực mà khóc.
– Mẹ làm gì thế sao chưa ngủ. GIọng nó chợt vang lên trong đêm
– à… mẹ…
– Mẹ ăn cơm à?
– Uhm. Làm muộn quá nên mẹ hơi đói.
– Trời ạ, nhà đã ngèo mà mẹ còn ăn 2, 3 lần như thế gạo nào mà chịu nổi.
– Mẹ chỉ ăn phần cơm thừa ở nhà hàng để lại thôi con yên tâm.
– Mà mẹ ăn với gì vậy, không thấy đồ ăn, chỉ thấy bát nước thế này?
– à tại mẹ đói quá, nhờ chén nước lọc này thay canh để dễ nuốt hơn đó mà, con đi ngủ đi mẹ ăn sắp xong rồi!
Càng gần đến ngày hẹn với nó bà càng căng sức ra, bà có gắng gượng đôi mắt yếu ớt của mình lên để chóng lại cái mệt mỏi, bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏ này đến cái giỏ khác, cứ thế cho đến gà gáy bà mới chợp mắt đc 1 chút thì bà lại phải dậy đi, cái mệt mỏi của ngày hôm nay qua lại được cộng dồn cho ngày hôm sau, bà cố gắng quên đi tất cả, đôi lần bà quá yếu , chỉ biết há thật to cổ họng ra lấy sức.
– Hơm nay đúng 1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho con chưa?
– Mẹ có rồi nhưng con phải xài cho thật đúng.
– Mẹ lôi thôi quá , mà mẹ cũng hay thật đấy, 1 tuần đã kiếm đc 5 triệu
– Đó là số tiền mẹ giành dụm cho tết này và số tiền những ngày qua mẹ đi làm có được, chỉ mong con biểt quý trọng nó.
– Trời, thôi mẹ đừng giáo huấn nữa, tiền của con đâu?
– Đây, con cầm lấy!!! ( tay pà mẹ dè dặt)
– Sao toàn tiền lẻ thế… mà thôi cũng được, con đi đây.
Bà đổ khụy khi nó chưa kịp ra khỏi nhà.
– Này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho con tiền mà phải giả bệnh thế. à, vậy thì giờ mẹ giữ lại đi , con không cần nữa !
– À không (bà nói bằng giọng run run), mẹ đau bụng xíu thôi lát nó hết ak, không sao đâu con yên tâm (tay bà ghì chặt bụng, miệng bấm thật chặt vào môi)
Nó quay đi với số tiền trên tay …
– Mẹ à, số tiền này kon chỉ mua đc 2 bộ thôi đấy mẹ lo cố mà kiếm thêm 1 ít.
Không có tiếng bà phản hồi như mọi ngày, im phăng phắc…
– Mẹ à… kon đói rồi mẹ dọn cơm cho con ăn đi.
Vẫn thế… vẫn im lặng…
– Mẹ…mẹ sao thế này?
Nó la toáng lên khi thấy pà nằm dưới nền đất, môi tím tái khuôn mặt trắng bệch, cái lành lạnh đang dừng thoát ra khỏi người bà, nó thất thần, bế sốc bà zậy chạy vội vào bệnh viện
– Cậu có bao h thấy muỗi trong bao tử chưa?( lời bác sĩ nói với nó)
– Ý ông là sao tôi không hiểu??
– Tôi tìm thấy trong bụng mẹ cậu 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nước mưa, kèm theo đó là rất nhiều muỗi và lăng quăng, có lẽ bà ăn cơm khô trong suốt thời gian dài làm loét bao tử, còn nước mưa kia có lẽ bà uống để dễ trôi cơm nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loét.
Nó đổ gục…
– Tôi thắc mắc tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dùng nước mưa cùng cơm??
– Ông nhiều chuyện quá , tôi muốn biết mẹ tôi thế nào rồi?
Nó túm cổ áo ông bác sĩ
– Rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vào đây sớm hơn, hoặc bà đủ sức khỏe để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác. Tôi xin lỗi.
Nó chết lặng, ông bác sĩ rời đi nhưng mang theo thứ quý báu nhất trần đời của nó, nó chỉ biết lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị.
Giờ thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để dành thêm ít tiền cho nó và cả bát nước mưa kia nữa. Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nó không quay lại đỡ bà khi bà gục ngã, sao nó lại bỏ đi để bây giờ nó quay về thì bà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra bà đang yếu đi từng ngày vì nó.
Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ đồ nó vừa mua, bộ quần áo mới được mua… bằng chính mạng sống của bà!