Từng hạt mưa rơi xuống dòng sông hững hờ, và lạnh lẽo. Trên trời những đám mây đen đang phủ kín bầu trời. Sấm chớp ầm ầm. Những cơn gió mạnh mẽ tàn bạo thổi làm những cái cây bên đường phải ngả nghiêng, phải gồng mình chống chọi. Chiếc thuyền mà tôi đang đi vẫn lặng lẽ trôi giữa dòng sông mặc mưa to gió lớn, mặc những cơn sóng giận dữ cứ xô thuyền liên tục. Những đám mây đen kia đang phủ kín bầu trời hay phủ kín lòng tôi? Những cơn gió kia đang giày vò những cái cây tội nghiệp hay đang xé nát trái tim tôi? Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi làm mờ đi những hình ảnh bão bùng của thiên nhiên nhưng không làm giảm đi sự đau đớn trong tâm hồn.
Tôi chậm rãi bốc từng nắm tro tàn thả xuống dòng sông. Đây là chị tôi ư? Sao lại như thế được? Chị tôi đã từng là một thiếu nữ xinh đẹp và giỏi giang cơ mà? Vậy mà giờ chỉ còn lại một nắm tro tàn thôi sao? Chị tôi đâu?… chị tôi đâu rồi?…
– Về thôi con! Con không làm được gì cho chị con nữa đâu. Về thôi con.
– Không, con không về đâu, con muốn ở lại bên cạnh chị con.
– Về thôi con, chị con không còn ở đây nữa rồi.
Bố mẹ ơi, con biết chứ, con biết chị con đã đi vào cõi vĩnh hằng, đã rời xa bố mẹ, rời xa con mãi mãi rồi nhưng con không thể nào chấp nhận được sự thật đó. Con không thể…
Tôi trở về nhà cùng bố mẹ. 12h trưa, đồng hồ điểm. Chỉ mới 1 tháng trước thôi, cứ 12h trưa cả nhà tôi lại lên mạng để nói chuyện với chị. Rồi bẵng đi cả 1 tuần không thấy chị lên mạng nữa.
Ngày đầu tiên, bố mẹ tôi tự nhủ chắc là nó học mệt quá nên đi ngủ sớm. Ngày thứ 2 bố mẹ tôi cũng hơi lo nhưng tự bảo mình rằng chắc wifi bị hỏng nên không lên mạng được. Ngày thứ 3 cả nhà tôi thất thần, sao chị vẫn không lên mạng? Ngày thứ 4 chị không lên, mẹ tôi sắp lễ lạt mang lên bàn thờ thắp hương. Hy vọng chị tôi vẫn ổn. Ngày thứ 5, chị không lên, bố tôi nghỉ ở nhà trực điện thoại hy vọng chị tôi sẽ gọi về báo rằng mất mạng nên con không lên mạng được, bố mẹ yên tâm nhé. Nhưng không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn được gửi về.
Ngày thứ 6, chị không lên mạng, mẹ tôi lên chùa cầu 2 chữ bình an. Ngày thứ 7, chị không lên mạng. Bố mẹ tôi dù không phải người mê tín dị đoan, cũng chẳng khi nào tin vào bói toán, nhưng hôm đó lại đi xem bói hy vọng rằng thày bói phán 2 chữ an bình. Nhưng không như niềm tin của bố mẹ tôi, thầy bói phán rằng: “Tháng này nhà anh chị cần đi đứng cẩn thận, đang có ma ám nhà anh chị. Vận hạn đấy”. Ngày hôm đó, cả nhà tôi không ai nuốt nổi một hạt cơm, cả nhà lên mạng ngóng tin chị thâu đêm suốt sáng.
Rồi 12 giờ trưa, 2 tuần trước, có điện thoại! Nhưng không phải của chị mà là của đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ… chị tôi đã ra đi trong một vụ tai nạn giao thông – cả nhà tôi sững sờ không nói nên lời.
12 giờ trưa, 1 tuần trước cả nhà tôi đưa chị về đến nhà. 12 giờ trưa hôm qua, nghi lễ hoả tang cho chị tôi xong xuôi. Và bây giờ… cũng 12 giờ trưa…
Chị tôi từng là một học sinh trường Am giỏi, được thầy cô tin tưởng, bạn bè thương yêu, và là niềm tự hào của bố mẹ. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường chuyên ngoại ngữ thì chị cũng nhận được giấy báo nhập học của trường Latech, một trường đại học có tiếng ở Mỹ, cả nhà tôi đều mừng cho chị, chỉ trừ tôi.
Chắc hẳn các bạn cũng biết làm em sẽ gắn liền với việc sẽ phải đứng dưới bóng của anh chị mình, luôn là như vậy. Tôi cũng không phải ngoại lệ, nhất là với người chị giỏi giang như chị tôi thì lại càng như thế. Từ bé đến lớn, tôi luôn bị so sánh với chị, mọi đồ tôi dùng cũng là chị dùng xong rồi mới đến lượt tôi, nên trong tôi luôn tồn tại cảm giác ganh ghét, ghen tị khi tiếp xúc với chị. Chính vì vậy, chúng tôi cũng rất hay cãi nhau và thường chị tôi luôn là người bị mắng vì làm chị mà không biết nhường em. Tôi rất vui, tôi nghĩ đó là cái giá đáng phải trả khi chị được nổi trội như vậy.
Nhưng trong thâm tâm, tôi biết đáng lẽ người bị mắng phải là tôi, và thực sự tôi biết tôi rất yêu chị, phục người chị gái giỏi giang của mình. Sự bất hoà giữa tôi và chị càng lên đỉnh điểm vào ngày hôm đó, cái ngày mà tôi chính thức vào chuyên ngoại ngữ K42 còn chị là sinh viên của đại học danh giá của Mỹ.
Trước đây, tôi luôn tự nhủ nếu tôi khẳng định được vị trí của mình thì tôi sẽ thoát ra khỏi cái bóng của chị, sẽ không phải đi theo con đường của chị, mà sẽ trở thành người mà tôi muốn trở thành, được đi theo con đường mà chính tôi lựa chọn, được phát triển theo cách của riêng mình, chỉ cần tôi khẳng định được khả năng của mình thôi. Chính vì vậy tôi đã rất mong chờ ngày có kết quả Chuyên Ngoại Ngữ.
Nhưng mọi thứ trên đời thường không được như mong muốn. Ngày hôm đó, giấy báo nhập học của chị tôi cũng tới. Cả nhà rất vui mừng nhưng không phải cho tôi mà cho chị. Bố mẹ, ông bà và mọi người không hề hay biết gì về việc tôi cũng đã đỗ vào Chuyên Ngoại Ngữ, họ chỉ quan tâm xem trường Latech ở đâu, bao giờ chị sang bên đó, việc học hành sẽ như thế nào. Họ chỉ lo mua đồ cho chị, chăm chút cho chị, hỏi han chị, tổ chức tiệc mừng linh đình cho chị, tặng chị quà và những lời chúc tốt đẹp. Đâu còn ai thèm nghĩ tới tôi?
Từ hôm đó tôi đâm ra chán nản. Trong lúc mọi người mừng cho chị thì tôi ở trong góc phòng khóc 1 mình. Tại sao mọi người không bao giờ nghĩ tới tôi? Tại sao chị tôi lại thu hút hết sự chú ý vào mình như vậy? Tại sao chẳng có ai để ý tới thành công của tôi? Tại sao tôi luôn phải đứng sau cái bóng của chị? Phải có lẽ tôi không được nổi trội như chị, nhưng tôi cũng được giải 3 thi học sinh giỏi Hoá và Văn, tôi cũng đã đỗ thủ khoa trường chuyên Nguyễn Huệ, tôi cũng được thầy cô tín nhiệm, tôi cũng đã đỗ vào trường Chuyên Ngoại Ngữ. Vậy tại sao mọi người không để ý đến tôi?
Từ đó, tôi trở nên cáu bẳn và khó chịu. Tôi rất ít nói chuyện với chị mà có nói thì cũng chỉ là nhát gừng cho nó có. Tôi luôn tìm cách bắt bẻ chị, bắt lỗi chị trước mặt mọi người để họ thấy là chị không hoàn hảo. Hy vọng người ta để ý tới tôi, nhưng không. Bố mẹ tôi lại càng hay mắng tôi: “đã bằng chị chưa mà đòi nói”. Tôi lại càng giận chị, suy cho cùng, nếu không có chị thì chắc chắn tôi sẽ không phải đứng sau bóng chị, ko bị mờ nhạt, ko bị ra rìa như thế này. Tôi không nói lời nào với chị nữa, chỉ suốt ngày ở trong phòng 1 mình, làm mọi việc miễn là không dính tới chị. Giá như tôi biết đó là những ngày cuối cùng tôi được ở cạnh chị, nhìn thấy chị, nói chuyện với chị, và chơi cùng chị. Ngày chị lên máy bay sang Mỹ, mặc chị năn nỉ rủ tôi cùng đi, rằng chị muốn ở bên cạnh tôi. Giá như tôi biết đó là cơ hội cuối cùng tôi được ở cùng chị, cơ hối cuối cùng cho tôi nói với chị rằng tôi yêu chị nhường nào, và rằng tôi rất phục tài năng của chị. Chị chính là thần tượng của tôi. Ngày hôm đó, tôi chỉ tiễn chị ra cổng, ôm tạm biệt một cách lạnh lùng rồi viện cớ nhiều bài tập phải ở nhà. 2 tháng sau khi chị sang Mỹ, khi đang trên đường đến hiệu sách, môt cái xe buýt đã vô tình cán phải chị. Mặc dù các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng chị ko qua khỏi vì đã mất máu quá nhiều. Chị ơi, giờ chị ở trốn nào?
Những ngày sau khi biết tin chị mất, tôi đến lớp thất thần, không nói được lời nào. Các bạn tưởng tôi quá đau buồn vì sự mất mát người thân nên đã an ủi động viên tôi. Họ gửi cho tôi bài thơ của nữ sĩ Marie Frye:
Đừng dứng cạnh mồ tôi mà nức nở
Tôi không ở đó, tôi có ngủ đâu
Tôi đang bay trong ngàn cơn gió thổi vi vu
Tôi là những bông hoa tuyết rơi mềm mại
Tôi là cơn mưa rào nhẹ
Tôi là những cánh đồng lúa chín vàng
Tôi ẩn mình trong ngàn tia nắng mai
Tôi chao lượn theo từng tiếng vỗ cánh dịu dàng
Của bày chim xinh đẹp đang lượng vòng
Tôi là ánh sao lấp lánh trong đêm
Tôi ở trong những bong hoa đang nở
Tôi ở bên trong căn phòng yên ắng
Tôi là chim đang hót
Và ở trong mọi vật đáng yêu
Đừng đứng cạnh mồ tôi mà khóc
Tôi không ở đó, tôi có chết đâu nào.
Đúng là tôi đau buồn nhưng thật ra phần lớn cảm xúc trong tôi là sự hối hận, nếu như cách cư xử của tôi là 1 phần trong nguyên nhân của vụ tai nạn đó thì sao… Nếu như vì nghĩ không hiểu vì sao tôi lại cư xử như vậy mà chị không để ý đường xá đến nỗi bị xe đâm thì sao?
Tôi thẫn thờ mở từng trang ảnh trong cuốn sổ gia đình, bao nhiêu sự bực tức trong tôi dường như không còn nữa. Tôi chưa từng nhận ra rằng giữa chị với tôi cũng có biết bao nhiêu là kỷ niệm đẹp. Mới ngày nào thôi, tôi với chị còn cùng nhau đi chơi, cùng nhau làm bánh mừng kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ. Gương mặt chị sao mà tươi vui thế. Dòng hồi tưởng cứ theo tôi dai dẳng, bất tận. Tôi tưởng như lại được trở về những ngày còn bé, những lần chúng tôi cùng nhau xây lâu đài cát, cùng nhau phá cỗ trung thu, chúng tôi cùng cười bể bụng khi nghe 1 câu chuyện cười, và cùng nhau vượt qua mọi trở ngại trong cuộc sống. Tôi vượt qua những thất bại được là nhờ có chị, và tôi cũng giúp chị sau những lần chị gục ngã. Tôi đỗ được vào trường Chuyên Ngoại Ngữ thì công lớn cũng là của chị. Bỗng một tờ giấy A4 gấp tư rơi ra từ cuốn sổ trong tay tôi. Đó là một bức vẽ mà tôi đã cùng chị vẽ từ ngày còn bé, một trong những ước mơ nho nhỏ của chúng tôi. Chúng tôi đã từng mơ ước được chạy chơi trên những cánh đồng hoa hướng dương dưới ánh mặt trời như vậy đấy. Tôi thiếp đi trong cơn thổn thức. Trong mơ, tôi bỗng thấy chị trở về, tươi tỉnh, lành lặn như ngày nào, chúng tôi chạy đuổi nhau trên cánh đồng lúa như thuở nào, bện cho nhau những mũ miện bằng cỏ dại mọc bên bờ ruộng. Chúng tôi cứ thế, chạy mãi, chạy mãi, một cánh đồng hoa hướng dương hiện ra. Chúng tôi sung sướng chạy lại, hái đầy những bông hoa hướng dương để mang về tặng bố mẹ. Nhưng bỗng trời đất xám xịt lại, ánh mặt trời chói chang chẳng mấy chốc thay bằng những đám mây đen to ùn ùn kéo đến, cánh đồng hoa hướng dương bỗng bị thay bằng nghĩa địa ảm đạm, tăm tối. Mặt đất dưới chân tôi bỗng nứt toạc ra, chị tôi bị nuốt vào trong đó bởi một sức mạnh không gì cản được. Tôi hét ầm lên: “ Chị ơi, không, chị đừng bỏ em mà, chị ơi”. Một tia sang hiện ra, nuốt trọn chị tôi, và làm tôi loá mắt. Tôi bừng tỉnh. Thì ra đó là một giấc mơ. Tôi quỳ rạp xuống, khóc nức nở, chị tôi đã đi thật rồi sao. Chị ơi, giờ chị đang ở nơi đâu…
Tôi bỗng nhớ lại câu chuyện mà mẹ tôi hay kể cho chị em tôi nghe hồi chúng tôi còn bé về việc nếu muốn nói điều gì với người đã khuất, chỉ cần viết một lá thư, bỏ vào lọ và thả trôi song, dòng nước sẽ đưa lá thư đó đi đến bên người mà mình mong nhớ. Tôi liền ngồi vào bàn, viết lá thư gửi cho chị tôi, biết đâu phép màu là có thực?
“Chị Hoa thân yêu của em”
…
Tôi lặng đi khi chợt thấy chị đang đứng trước mặt tôi, như thuở trước. Tôi chạy đến ôm chầm chị rồi bỗng nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, quấn quýt lấy tôi chẳng muốn rời. Phải rồi, chị vẫn ở bên tôi thôi, nhưng giờ, hình bong chị ẩn sau những tán cây, ngọn cỏ, những cơn gió và ánh sang mặt trời. Chỉ cần tôi luôn nhớ đến chị, thì chị cũng sẽ luôn ở bên tôi. Tôi mỉm cười, gấp lại tập ảnh gia đình còn đang bỏ ngỏ trên bàn, gấp lại trang giấy đang viết dở, tôi biết rằng chị tôi vẫn sẽ luôn dõi theo tôi từng bước, vì vậy, tôi cần phải tiến lên để chị, ở một nơi xa xôi, có thể mỉm cười tự hào về tôi, có thể hãnh diện về tôi, và mãi ở bên tôi. Những tia nắng vàng của mùa thu như rực rỡ hơn như chính chị đan mỉm cười với tôi để khích lệ, động viên tôi.
Ngoài kia những cơn gió mùa thu đã bắt đầu thổi. Mọi vật vẫn tiếp diễn như nó vốn dĩ. Tôi biết ở nơi xa xôi, chị tôi đang bắt đầu một cuộc sống mới. Chị ơi, chị có nghe thấy không, em yêu chị nhiều lắm…